
của anh lăn bánh, xa đến mức một chấm trắng nhỏ bé cũng
không nhìn thấy nữa, cô rầu rĩ quay người, tâm trí mơ màng bước về phía
cổng ký túc xá. Một đôi chân thẳng tắp bước tới trước mặt cô, chặn đường đi của cô lại, đôi giày da hàng hiệu còn vương chút bùn đất.
Cô
không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt không
chút biểu cảm của Trác Siêu Nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, khoảng
không trước mắt cô trở nên tối sầm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Anh, anh…” Nói liên túc một lúc hai từ anh, cô mới nhớ ra mình đang muốn hỏi điều gì: “Anh đến từ khi nào vậy?”
“Rất lâu rồi.” Giọng nói của anh không có một chút ấm áp, bình thản một cách đáng sợ. “CHuyện này, anh lẽ ra cần phải hỏi Siêu Việt, nhưng anh không muốn nhìn thấy cậu ấy nữa…”
“Anh đã biết hết rồi?” Mộc Mộc bỗng
chốc hôt hoảng không biết phải làm thế nào, muốn giải thích, lại không
biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Anh mỉm cười lạnh lùng, màn đêm
khiến nụ cười của anh càng u ám hơn, “Anh thà rằng không biết điều gì
cả, thà rằng cả đời này không nhìn thấy gì nữa, cũng không muốn nhìn
thấy cảnh tượng ngày hôm nay!”
Cảnh tượng ngày hôm nay? Cô giật
mình nhớ ra cuộc điện thoại của Trác Siêu Nhiên, cô không dám nghĩ tiếp
nữa, vội vàng bước lên phía trước một bước: “Siêu Nhiên, đều là lỗi của
em! Là em…”
“Tại sao lại là cậu ấy?” Anh bóp chặt bắp tay cô, sức nắm rất mạnh, đến nỗi cả cánh tay cô tê dại, không còn chút cảm giác.
“Thế giới này có nhiều đàn ông như vậy, em tìm ai cũng được! Tại sao lại là cậu ấy… Cậu ấy là em trai của anh mà!”
“Xin lỗi”, hai chữ đó
vừa tới cửa miệng, lại không thể thốt ra được. Đối diện với Trác Siêu
Nhiên đang nổi cơn thịnh nộ, hai chữ này chẳng đáng kể gì.
Mộc Mộc cố gắng kiềm chế cảm giác tê buốt như đang bị tiêm nơi cánh tay, ngẩng đầu lên, nói với anh: “Bởi vì em yêu anh ấy.”
Một bàn tay khác của anh khẽ giơ lên, rồi lại hạ xuống, bàn tay đang bóp
chặt cánh tay cô cũng buông lơi. “Người đàn ông mà buổi chiều hôm nay em nói với anh, là cậu ấy ư?”
“Đúng vậy” Cô day day cánh tay đau
nhức, “Rất nhiều năm trước, em đã yêu anh ấy rồi, từ sau khi ra tù, em
đã đi khắp nơi tìm anh ấy. Không ngờ, em gặp anh… lại cứ nghĩ rằng anh
chính là anh ấy.”
“Em nghĩ rằng anh chính là cậu ấy?” Trác Siêu Nhiên nhìn cô một cách không thể tin nổi.
“Siêu Nhiên, anh thật sự là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà em đã từng gặp,
khoảng thời gian được ở bên anh, em nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh
phúc nhất dưới gầm trời này… cho tới khi em gặp lại anh ấy, em mới biết
rằng, em đã sai lầm một cách vô lý.”
“Nếu đã biết mình nhận nhầm
người rồi, tại sao em không nói với anh?” Giọng nói của anh bất giác cao vút lên, “Lúc đó, chưa ai biết về mối quan hệ của chúng ta, sai lầm nào cũng có thể sửa chữa kịp thời!”
“Cho dù anh tin hay không tin,
anh ấy thật sự rất để tâm tới cảm nhận của anh.” Mộc Mộc bẻ những ngón
tay đang lạnh tới nỗi run lên, chậm rãi nói, “Anh ấy không muốn em nói
cho anh biết, sợ rằng anh sẽ không có cách nào chấp nhận quá khứ của
chúng em…”
“Quá khứ của hai người? Hai người đã từng có quá khứ gì?”
Mộc Mộc khẽ khàng nhìn xung quanh, “Đây không phải là nơi để nói chuyện.
Chúng ta tìm một nơi để ngồi xuống nói chuyện thoải mái nhé.”
Trác Siêu Nhiên nhìn đám sinh viên đi qua đi lại, phát hiện ra không ít
người khi đi ngang qua đều có ánh mắt hiếu kỳ, ánh mắt họ khi nhìn anh
giống như đang xem gấu trúc trong vườn bách thú vậy.
Anh gật gật đầu. “Được thôi.”
Mộc Mộc dẫn Trác Siêu Nhiên tới một nhà hàng đồ ăn Tây theo kiểu Nga ở gần
trường học. Vào thời điểm này, đám sinh viên đã ăn tối xong, chỉ còn lại vài đôi uyên ương ngồi bên nhau trong những góc khuất ít ánh đèn, trong giai điệu chậm rãi của các ca khúc Nga, chuyện trò tâm sự.
Họ chọn một chỗ được ngăn cách bởi tấm mành tua rua màu tím, ngồi xuống, gọi một ấm hồng trà.
Yên lặng ngồi đối diện hồi lâu, Trác Siêu Nhiên bê cốc trà lên miệng, không biết là do nước trà rất ấm, hay là vì những giai điệu thư thả của các
ca khúc Nga, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh đã dịu đi rất nhiều, giọng
điệu cũng không còn lạnh lẽo nữa. “Em nói đi.”
Mộc Mộc sắp xếp lại từ ngữ một chút, nói rõ hết chân tướng sự việc.
“Sự việc diễn ra từ bốn năm về trước, bố em vừa mới qua đời, công an đã tới bắt mẹ em đi. Để cứu mẹ, em đã tới một quán bar chơi đàn, một mặt là
muốn kiếm một chút tiền lo chi phí thuê luật sư, mặt khác… em muốn tìm
một người đàn ông nhìn có vẻ bắt mắt, dâng hiến lần đầu tiên của mình
cho anh ta.”
“Lần đầu tiên? Chẳng phải em đã bị bố nuôi của em…”
“Ông ấy đã không làm như vậy, ông luôn yêu thương em như con đẻ của mình, là do em đã vu oan hãm hại ông ấy.”
Đầu lông mày của Trác Siêu Nhiên nhíu chặt, muốn hỏi điều gì đó, xong lại thôi.
Mộc Mộc uống một ngụm trà đắng, làm dịu cổ họng đang khô chát, nói tiếp vào chủ đề chính, “Trong quán rượu, em mãi vẫn không gặp được người đàn ông khiến em cảm thấy ưa nhìn, cho tới khi em nhìn thấy Trác Siêu Việt…
Khoảng thời gian đó, anh ấy thường xuyên tới quán bar, một mình ngồi
trong góc kh