
đó, chúng ta có thể hẹn hò, có thể cùng nhau đi xem phim, em có thể
níu tay anh cùng đi dạo phố, nói với mọi người rằng, anh là bạn trai của em…”
“Được, em nhận lời với anh.” Cô mỉm cười: “Cho dù bao nhiêu lâu, em vẫn sẽ đợi anh!”
Anh hoàn toàn mãn nguyện hôn cô, bàn tay đang nắm chặt tay cô buông lơi,
những ngón tay ấm áp vuốt ve từng millimet da trên cơ thể cô, khơi gợi
ký ức nóng bỏng nhất…
Ngọn núi phía xa xa, giống như một
bức tranh sơn dầu đẹp nhất, tàn dương, lá rụng, cây cổ thụ, dây mây khô, tràn ngập ý thơ nồng nhiệt…
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, quấy nhiễu thời khắc máu nóng đang cuộn dâng này…
Anh lấy điện thoại ra, hoàn toàn không còn tâm trí để nhìn số điện thoại
gọi tới hiển thị trên màn hình, áp thẳng vào tai, giọng điệu có phần
buồn bực: “A lô!”
“Siêu Việt…” Giọng nói của Trác Siêu Nhiên rất nhẹ, hơi thở rối loạn lại rất nặng nề.
Máu trong người Trác Siêu Việt bỗng trở nên ớn lạnh, toàn thân cứng đờ,
dừng mọi động tác, bàn tay cầm điện thoại không ngừng bóp chặt lại,
“Anh!”
Sắc mặt của Mộc Mộc trắng bệch trong chốc lát.
“…”
Trong điện thoại không có âm thanh nào, thế giới trở thành một dải tĩnh
mịch, giống như sự tĩnh lặng trước khi giông bão đổ ập tới.
Trác
Siêu Việt nhìn cơ thể cũng đang đứng sững lại trong lòng anh, bàn tay
phải ảo não vò tung mái tóc, nghiến răng rời ra, ngồi thẳng dậy: “Em… Em đang ở trên núi, đang ở cùng Mộc Mộc.”
Trác Siêu Việt đã hạ
quyết tâm, nếu anh ấy hỏi họ đang làm gì, anh sẽ không nói dối, cho dù
kết quả như thế nào, anh cũng đều thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng
Trác Siêu Nhiên lại không hỏi gì cả, dường như tin tưởng một cách đầy
kiên định rằng anh sẽ không làm việc gì không phải với anh ấy, “Ồ, anh
không có việc gì, chỉ là muốn nói cho em biết, doanh trại có chút việc,
anh phải quay về đó một chuyến.”
“Mắt của anh?”
“Đã khỏi rồi, những thứ cần nhìn thấy, đều đã nhìn thấy cả rồi…” Nói xong, anh ngắt điện thoại, dường như rất vội vàng.
Đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút ngắn, Trác Siêu Việt vẫn giữ điện thoại trên tay, ngây người ra ngồi nhìn.
“Đưa em về trường nhé!” Sự gượng gạo và hổ thẹn khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ, anh và cô ở bên nhau sẽ không vui vẻ, bây giờ không thể, sau này cũng
không thể, bởi vì trong trái tim anh có một nút thắt không thể gỡ nổi.
“Mộc Mộc.” Trác Siêu Việt ôm lấy cô, thít chặt cơ thể giá lạnh của cô vào
trong lòng mình, cho dù cô giãy giụa như thế nào, anh cũng không buông
tay.
Cô nói anh không đủ quan tâm tới cô.
Cô đã sai rồi.
Nếu anh thật sự không quan tâm, sao anh có thể đẩy bản thân mình tới chỗ
tiến thoái lưỡng nan như thế này? Đêm đầu tiên gặp lại cô, anh đã nói
hết mọi chuyện xảy ra từ bốn năm về trước cho anh trai nghe, cho cô một
khoản tiền, bảo cô hãy ra đi từ lâu rồi. Nhưng anh không làm vậy, một
phần là do tình cảm giữa hai anh em, một phần khác là do anh hy vọng cô
có thể có một cuộc sống tốt hơn.
Sau đó, cô kiên quyết muốn chia
tay với Trác Siêu Nhiên, bề ngoài, anh tỏ ra lạnh lùng vô tình, nhưng
sau lưng anh lại nhờ người giúp cô vào Học viện Âm nhạc, còn tặng trường một quỹ học bổng lớn, mục đích là muốn cô được chăm sóc một cách tốt
nhất, bao gồm cả việc ra trường đi làm sau này. Bởi vì anh quan tâm tới
cô, cho dù anh không thể chăm sóc cho cô suốt đời, cũng hy vọng cuộc
sống của cô tốt hơn, không còn phải chịu khó khăn, vât vả nữa.
Anh không tiếc bất cứ thứ gì vì Trác Siêu Nhiên. Chỉ cần Mộc Mộc sau này có thể sống tốt, trong cuộc đời anh còn lưu lại chút ân hận cũng không có
vấn đề gì, dù sao, cuộc đời mỗi con người không thể bất cứ chuyện gì
cũng đúng theo ý mình.
Tất cả đã được anh trù liệu một cách ổn thỏa, điều duy nhất anh không thể trù liệu được, đó là- điểm yếu sâu sắc nhât của anh.
Khi anh biết được rừng bốn năm trước, cô đã phải chịu đủ mọi nỗi ấm ức, anh thật lòng xót thương cô, lo sợ rằng không ai chăm sóc cho cô, không ai
bảo vệ cô, cả đời cô sẽ phải sống trong cảnh thê lương cô quạnh. Anh
muốn mang tới cho cô một chỗ dựa ấm áp và một tương lai hạnh phúc, cho
dù phản bội lại người anh trai đang nằm trên giường bệnh, cho dù bị mẹ
mắng chửi đến nỗi tan xương nát thịt, suýt nữa thì bị đuổi ra khỏi nhà,
anh cũng vẫn không hề lay chuyển…
Tình yêu thật sự không
cần nói ra thành lời, anh luôn lặng lữ làm vì cô, chỉ là cô không cảm
nhận được, một mực muốn đi là đi, cũng không thể cho anh thêm chút thời
gian nữa.
Thôi được, nêu anh bắt buộc phải thừa nhận trước tất cả mọi người rằng anh yêu cô, cô mới tin rằng anh quan tâm tới cô, anh sẽ
thừa nhận.
Đã làm rồi, anh cũng không sợ gánh chịu kêt quả này.
Khi Trác Siêu Việt đưa Mộc Mộc về tới cổng ký túc xá của trường, trời đã hoàn toàn tối đen.
Khi cô xuống xe, anh cũng xuống xe, khe khẽ ôm lấy cô, nói một câu: “Hãy
tin anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ không bỏ rơi em.”
“Hà tất phải như vậy chứ? Cho dù chúng ta ở bên nhau, anh cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.”
“Em vui vẻ là đủ rồi.”
Cô mỉm cười, khuôn mặt trắng nhợt, thuần khiết không chút tì vết.
Nhìn theo chiếc xe