
dám bỏ ra ngoài, cũng không dám tắt đèn, ngay cả điện thoại di động đang rung lên dữ dội trong túi cũng không dám nghe, chỉ có thể nín thở tập trung nghe mệnh
lệnh.
“Có thuốc không?” Trác Siêu Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhân viên cảnh vệ không nói gì, lập tức mở cửa bước xuống xe, cơ thể khỏe
mạnh, nhanh nhẹn lao thẳng về phía cửa hàng tạp hóa cách đó không xa.
Không lâu sau liền cầm theo một cây thuốc về, cung kính bóc vỏ, đồng
thời mở chiếc bật lửa mới mua về, chuẩn bị châm lửa bất cứ lúc nào.
“Không cần, để tôi tự làm.” Trác Siêu Nhiên đón lấy chiếc bật lửa trong tay
cậu ấy. Mặc dù cậu nhân viên cảnh vệ đã đi theo anh từ rất lâu, vô cùng
biết việc, nhưng anh vẫn không quen được kiểu phục vụ không phân biệt
chuyện lớn chuyện nhỏ này.
“Trung đoàn trưởng…” Khuôn mặt của
nhân viên cảnh vệ hết sức khó xử, dường như muốn nói gì đó, nhưng không
biết nên mở lời như thế nào.
Trác Siêu Nhiên đoán được cậu ấy muốn nói gì, trực tiếp mệnh lệnh: “Về sư bộ thôi.”
“Rõ.”
Trác Siêu Nhiên châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Rất lâu rồi chưa hút thuốc, chất nicotine đậm đặc lại một lần nữa hít vào
trong hốc mũi, vấn vương trong hệ thống hô hấp, giống như bạn cũ lâu
ngày không gặp, được gặp gỡ nhau trong một đêm tối cô đơn, không thể kể
hết được nỗi buồn thương.
Xe lao về phía doanh trại, tốc độ xe chạy rất chậm, cơn gió nhẹ cuốn theo những tàn lửa nhỏ xíu, bay ra ngoài cửa xe.
Đã mấy lần Trác Siêu Nhiên cầm điện thoại trên tay, rồi lại đặt xuống,
buồn bực tựa người vào lưng ghế, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc
khác.
Cổng lớn tường cao thâm trầm của sư bộ đã sừng sững hiện ra trong đêm đen, chỉ dựa vào chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ vọng gác đêm mới miễn cưỡng nhìn thấy được rõ.
Xe của Trác Siêu Nhiên lăn bánh tới trước cổng lớn, nhân viên canh gác thực hiện một tư thế
chào đúng theo tiêu chuẩn của nhà binh, thanh barie chắn trước cổng từ
từ được nâng lên.
Đèn xe được chuyển từ chế độ đèn pha sang đèn
cốt, ánh sáng vàng nhạt quét lên một bóng người đang đứng bên bức tường
cao cạnh cổng sắt. người đó vốn dĩ đang thất thần nhìn về phía binh sĩ
đứng nghiêm bồng súng trên vọng gác, cảm nhận được có đèn xe chiếu lại
gần, bèn rầu rĩ quay người lại, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng
giống hệt với anh, chỉ có điều nụ cười có vài phần ranh mãnh hơn…
“Dừng xe.” Trác Siêu Nhiên vội nói.
Nhân viên cảnh vệ vội vàng phanh gấp, tiêng phanh xe vang lên chói ta, Trác
Siêu Nhiên mở cửa, xuống xe, kinh ngạc nhìn Trác nhị thiếu gia đã bốn
năm không đặt chân tới doanh trại.
“Siêu Việt? Sao em lại ở đây?”
Trác Siêu Việt không trả lời, liếc nhìn nhân viên cảnh vệ đang ngồi ở vị trí ghế lái, nhân viên cảnh vệ dường như đã hiểu ra điều gì đó, cho xe chạy vào trong sư bộ.
Trác Siêu Nhiên lập tức hiểu ra, mỉm cười giễu
cợt, “Ồ, suýt nữa thì anh quên mất, trước đây cậu ấy với em… Xem ra anh
cũng cần phải thay nhân viên cảnh vệ rồi.”
Ngữ khí thể hiện rõ vẻ không vui và trách móc, Trác nhị thiếu gia nhếch mép, “Anh, em biết anh trách em, em cũng không muốn như vậy, em…”
“Em không cần phải
nói gì cả, anh biết em muốn nói gì.” Trác Siêu Nhiên vứt điếu thuốc còn
lại trên tay xuống đất, lấy chân di di, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả
gió thu: “Em muốn nói với anh, em thích cô ấy từ lâu rồi, cô ấy đã cắn
một vết sẹo trên vai em rồi biến mất, em đã tìm cô ấy suốt bốn năm qua,
vì cô ấy mà học khẩu hình, em không ngờ rằng khi gặp lại cô ấy, cô ấy đã là bạn gái của anh… Vì anh, vì giữ chút lòng tự trọng cho anh, nên dù
em biết rõ rằng trong lòng cô ấy chỉ có em, cô ấy ở bên anh là vì tưởng
nhầm anh là em, nhưng em vẫn giấu anh, biến anh thành một kẻ đui mù.”
Trác Siêu Việt cúi đầu nhìn điếu thuốc lá bị giẫm bẹp trên mặt đất, hồi lâu
mới lên tiếng: “Chẳng phải anh đã cai thuốc rồi sao?”
“Có một số thứ… một khi đã nghiện, rất khó dứt bỏ.”
“Tâm trạng không tốt có thể dùng cách khác để phát tiết, ví dụ đánh cho em một trận. đừng hút thuốc, phổi của anh không tốt…”
Những lời nói quan tâm, mỗi chữ đều nóng bỏng như lửa.
Đây chính là Trác Siêu Việt, cho dù đêm đen giá lạnh như thế nào, anh vẫn
có thể khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và sáng tỏ của ngọn lửa.
Trác Siêu Nhiên thở dài, giọng nói không còn quá lạnh lùng nữa, “Siêu Việt,
chúng ta từ nhỏ cùng nhau đi học, cùng nhua thi vào trường quân sự, cùng vào bộ đội đặc chủng, cùng được điều tới sư bộ… Gió mưa bão tố, chúng
ta đều cùng nhau trải qua, anh luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều có
thể phản bội anh, trừ em.”
“Em cũng nghĩ rằng em không thể lừa
dối anh.” Trác Siêu Việt mỉm cười chua chát, anh sao có thể ngờ rằng,
bản thân mình lại có thể vì một người con gái…
Anh còn nhớ, khi
còn trong quân ngũ, có một chiến hữu thường xuyên nói một câu như thế
này: “Vì anh em, ta có thể cắm hai lưỡi dao bên sườn1, vì phụ nữ, ta lại đâm cho anh em hai lưỡi dao.”
(1: ý nói dũng cảm, không sợ chết.”
Hồi đó anh luôn tỏ ra coi khinh người ta, giờ đây khi nghĩ lại, câu nói này thật sự là lời giải thích tốt nhất đối với anh.
“Chẳng phải chỉ