
vì một người phụ nữ thôi sao? Em muốn có cô ấy, có thể nói rõ
với anh, anh tuyệt đối sẽ không tranh giành với em, tại sao lại dùng
cách này? Em biết rõ rằng anh căm hận nhất là bị người khác lừa dối mà?”
“Em cũng biết là anh không tranh giành với em, từ nhỏ tới lớn, bất cứ thứ
gì anh cũng đều nhường em… Nhưng ngày nào cũng thấy em và cô ấy ở bên
nhau, anh anh em em, ngọt ngào tình cảm, lẽ nào anh không cảm thấy khó
chịu dù chỉ một chút?”
“Điều đó cũng còn tốt hơn việc anh tận mắt nhìn thấy hai người đã giấu anh…” Trác Siêu Nhiên chất vấn một cách đầy phẫn nộ: “Khi em ôm cô ấy, rốt cuộc đang nghĩ tới điều gì? Em đã bao
giờ thử nghĩ xem cô ấy là ai chưa?”
“Rồi!” Khuôn mặt Trác Siêu
Việt lộ rõ vẻ chân thật. “Em biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nhưng
em… không ngờ anh có thể nhìn thấy.”
“Mày!” Dù có quy tắc nề nếp
tốt đến mấy, cũng không thể nào kìm nén được ngọn lửa giận dữ đang bùng
phát tận đáy lòng, Trác Siêu Nhiên nhằm lúc đối phương không ngờ tới,
đấm một cú thật mạnh vào phía bụng dưới của Trác Siêu Việt.
Trác
Siêu Việt đau đến nỗi cúi gập người xuống, khó nhọc ho lên vài tiếng,
mới thở dốc ra được, “Em nghĩ rằng anh ít nhất cũng phải dùng tám phần
sức mạnh.”
“…” Trác Siêu Nhiên day day khớp ngón tay đang tê
buốt, không nói gì cả. Mặc dù mới chỉ dùng năm phần sức mạnh, anh vẫn
hối hận rằng mình đã ra tay hơi mạnh. May mà tố chất cơ thể Trác Siêu
Việt rất tốt, nếu là người khác, e rằng sẽ phải tới bệnh viện để kiểm
tra kỹ lưỡng vài ngày.
“Đánh em xong, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
“Ừm, tốt hơn một chút so với buổi chiều khi nhìn thấy hai người đang lén lút vụng trộm trên núi.”
Biểu hiện đau đớn của Trác Siêu Việt biến thành sự kinh ngạc. “Anh đã nhìn thấy tất cả rồi ư?”
“Những thứ cần nhìn thấy, đều đã nhìn thấy rồi, những thứ không cần nhìn thấy, cũng đã nhìn thấy rồi.”
“…”
“EM còn có chuyện gì để nói không, nếu không, anh đi vào đây.”
“Anh!” Trác Siêu Việt suy nghĩ kỹ một lát, chậm rãi đứng thẳng lên, “Em biết
anh trách em đã lừa dối anh, phản bội anh. Nhưng em không nghĩ rằng em
đã làm sai… Tận mắt chứng kiến cảnh người phụ nữ của mình trong vòng tay của người đàn ông khác, em đã từng trải qua… Em thà rằng không nhìn
thấy gì cả, không biết gì cả!”
“Nói như vậy là anh cần phải cảm ơn em?”
“Không cần khách sáo thế.”
Trác Siêu Nhiên nhất thời không biết nói gì, cậu em này của anh mãi mãi vẫn
như vậy, rõ ràng đã làm sai, nhưng luôn tìm mọi lý do để chứng minh mình đúng.
“Thôi được rồi, cứ cho là em đã làm đúng đi.” Sự việc đã
đến nước này, anh cũng không muốn tranh luận xem ai sai, ai đúng, tình
yêu, vốn dĩ cũng chỉ cần lựa chọn, không phân biệt đúng sai.
“Sau này em có dự đinh gì?” ANh hỏi.
“Em không biết. em và cô ấy ở bên nhau, sẽ không phải với anh. Không ở bên cô ấy, lại không phải với cô ấy.”
“Vậy em muốn có được ở bên cô ấy không?”
“…” Sự im lặng của Trác Siêu Việt đã cho anh câu trả lời.
Tuy nhiên, anh không thể không thừa nhận, sự e ngại của Trác Siêu Việt
không phải là không có cơ sở. mỗi ngày, tận mắt chứng kiến em trai mình
và người con gái đã từng là bạn gái của mình ngọt ngào tình cảm, anh anh em em, cảm giác đó tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào, họ cũng chưa chắc
yên lòng hơn.
Đã quyết đinh phải tác thành cho họ, vậy thì, chi
bằng hãy tác thành một cách triệt để hơn một chút, để họ có thể yên lòng bên nhau.
“Vậy thì em hãy tiếp tục làm những việc mà em cho là
đúng đi, anh có thể không cần phải nhìn thấy bất cứ điều gì…” Trác Siêu
Nhiên lùi về phía sau một bước, mỉm cười thanh thản. “Em hãy đối tốt với cô ấy, hy vọng đợi đến khi anh quay trở lại, có thể tham gia hôn lễ của hai người.”
Trác Siêu Việt nghe xong, cảm thấy khó hiểu. “Cái gì? Anh định đi đâu?”
“Sư đoàn của bọn anh phải cử một nhóm tới biên cương thi hành nhiệm vụ, sư
đoàn trưởng rất tích cực giới thiệu anh đi, anh vốn đang suy nghĩ, bây
giờ đã quyết định rồi. Anh đi rồi, em có thể ở bên cô ấy mà không cần
kiêng kỵ gì, không cần phải e ngại tới cảm nhận của anh.”
Nghe
thấy hai chữ “biên cương”, sắc mặt Trác Siêu Việt trong chốc lát đã thay đổi, vội vàng bước tới bên anh, dằn giọng xuống thật nhỏ, hỏi: “Biên
cương? Có phải là Tây Tạng không?”
“Đây là bí mật quân sự.”
“Tây Tạng hiện nay rất hỗn loạn, tổ chức ở đó đã đặt mua không ít thiết bị
quân dụng từ Nga… Anh tuyệt đối không thể đi được, sư đoàn trưởng của
các anh muốn đưa anh vào chỗ chết ư?”
“Siêu Việt, biết quá nhiều
sẽ không tốt cho em.” Trác Siêu Nhiên không thể không nhắc nhở anh. “Sau này em làm kinh doanh cũng phải thận trọng một chút, có một số thứ
không nên chạm vào thì đừng chạm vào. Đến khi thật sự xảy ra chuyện, e
rằng ngay cả bố cũng không bảo vệ được em đâu.”
“Anh yên tâm, em làm việc luôn có giới hạn, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm…”
“Vậy thì tốt. muộn rồi, em cũng nên về đi.”
Trác Siêu Việt ý thức được rằng sự việc đã trở nên nghiêm trọng, vội vàng
chắn trước mặt anh trai, nắm chặt lấy cánh tay của anh. “Anh, anh trách
em, hận em, muốn báo thù như thế nào