Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324924

Bình chọn: 10.00/10/492 lượt.

c Siêu Việt đi tới chỗ không còn đường lùi.

Giờ đây, việc gian dâm bị bại lộ, điều anh lưu tâm nhât là anh trai anh sẽ

không tha thứ cho anh, bạn bè thân thiết của anh sẽ nhìn anh như thế

nào.

Cô quả thực đã sai rồi, cô hoàn toàn không hiểu phải yêu thương một người như thế nào.

Trác Siêu Việt nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được rồi!”

Giờ đây cô mới hiểu được hàm ý của câu nói này: Thật sự yêu một người,

chính là cho dù bản thân mình phải chịu đau khổ, cũng hy vọng đối phương được vui vẻ.

“Thưa cô, cảm ơn cô đã nói với cháu những điều này.” Mộc Mộc đứng dậy. “Cháu biết phải làm như thế nào rồi.”

Bà Trác đợi cô nói tiếp.

“Cháu sẽ học cách yêu thương bản thân mình, rồi sẽ tiếp tục học yêu thương người khác.”

“Hy vọng cô sẽ sớm học được.”

Trước khi ra về, Mộc Mộc nhìn lại khung ảnh điện tử trên bàn một cái, gấp nó

lại, “Cô ơi, có thể tặng cháu tập ảnh này được không? Cháu muốn giữ lại

làm một kỷ niệm.”

Bà lặng lẽ cười, gật đầu.

Bước xuống lầu, người tài xế đã cung kính chờ sẵn ở cổng mở cửa xe cho cô, cô ngồi lên xe, ngón tay vuốt ve khung ảnh tron lòng.

Cô không thể bù đắp được lỗi lầm mà mình đã phạm phải trong quá khứ, nhưng ít nhất có thể khiến sai lầm này không tiếp tục kéo dài.

Xe dừng lại dưới chân ký túc xá, Mộc Mộc vừa bước xuống xe, bỗng sững người lại.

Một người đàn ông cao tuổi có dung mạo khô héo đang ngồi trên băng ghế dài ở cổng ký túc xá, nếu không phải là Tô Nghiêu đang ngồi bên ông, cô hầu

như không thể nhận ra đó chính là người thân mà cô vẫn luôn mong nhớ.

Bác trai nhìn thấy cô, run rẩy đứng lên, bước những bước khó nhọc về phía cô.

Mộc Mộc vội chạy lại, từ những giọt lệ trong đáy mắt của bác trai, cô đã hiểu ra, bác đã biêt về chuyện hiến thận. “Bác…”

“Mộc Mộc.” Ông gọi cô, đôi tay như cành củi khô nắm chặt lấy tay cô, “Con ơi.”

Cổ họng ông run rẩy đến nỗi không phát ra được âm thanh nào, tay nắm chặt

lấy tay cô như hai gọng kìm. Đây là tình thân mà cô luôn khao khát nhất, dù đau đớn hơn nữa cũng là thứ mà cô muốn có.

Tô Nghiêu nói: “Anh Trác đã nói tất cả mọi chuyện cho mọi người rồi…”

Anh Trác? Trác Siêu Việt?

Lại là anh?

Anh dường như luôn biết rằng cô mong muốn điều gì nhất, liền lặng lẽ đưa tới trước mặt cô.

Tô Nghiêu chậm rãi thở một tiếng, dang tay ôm lấy đôi vai gầy gò của cô, “Mộc Mộc, mấy năm qua, em đã phải chịu ấm ức rồi.”

“Không sao.” Cô lắc đầu, ngẩng mặt, mỉm cười, không để nước mắt rơi xuống.

Nhưng nước mắt của bác cô đã từng giọt, từng giọt rớt trên tay cô.

Cô khẽ khàng giúp ông lau nước mắt, “Bác, bác yên tâm, bệnh của bác sẽ nhanh khỏi thôi.”

Bác lắc đầu, hơi thở khó nhọc khiến ông lo lắng nhưng lại khó diễn đạt bằng lời. Tô Nghiêu vội nói thay ông: “Bố anh đã tìm được nguồn hiến thận

rồi, đó là của một tội phạm bị xử tử hình hiến tặng, lịch phẫu thuật đã

được sắp xếp ổn thỏa, tuần sau sẽ tiến hành.”

“Tìm thấy nguồn

hiến thận rồi?” Mộc Mộc cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao lại bỗng nhiên

tìm thấy, tại sao lại là tội phạm bị xử tử hình?

Tô Nghiêu gật gật đầu: “Cùng bố con anh về nhà đi!”

Nhà, cô đã không có nhà từ lâu rồi.

Một ngày giữa thu đẹp nhất, cô ôm chặt lấy người thân của cô, trên người

của bác cô, cô tìm lại được một bóng dáng quen thuộc, bố cô.

Nguyện vọng cuối cùng cũng đã được thỏa mãn, thành phố này, cô không còn chút dính dáng vướng víu nào nữa.

Vì tình trạng sức khỏe quá kém, bác mới nói được vài câu đã được Tô Nghiêu đưa về bệnh viện, Mộc Mộc đứng yên tại chỗ, nhìn theo chiếc xe của họ

biến mất dần trong vườn trường, lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt.

Tầm nhìn mơ hồ trở nên sáng rõ, bên cạnh con đường râm mát phía trước,

không biết từ bao giờ, đã đậu sẵn một chiếc Land Rover màu trắng.

Cửa xe được mở ra, Trác Siêu Việt mặc áo sơ mi màu đen, quần bò màu đen bước xuống xe, khẽ mỉm cười với cô.

Đường cong quen thuộc ở khóe môi đó khiến Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới một câu

trong clip quảng cáo xe Land Rover: “Vừa lọt vào tầm mắt đã chói lòa!’”

Thảo nào Trác Siêu Việt lại đặc biệt yêu thích loại xe này như vậy, chiếc xe này quả phù hợp với anh- vừa lọt vào tầm mắt đã chói lòa.

Khi

người mà cô mong nhớ không biết bao lần trong mỗi giấc mơ lại một lần

nữa xuất hiện trước tầm mắt, cô không suy nghĩ gì cả, chạy thẳng về phía anh…

Dọc đường, không biết đã va phải bao nhiêu bạn học, cô luôn miệng nói “Xin lỗi”, cho tới khi anh và cô chỉ cách nhau vài ba bước

chân, cô mới hổn hển đứng lại.

Anh mỉm cười, nụ cười toát lên vẻ tự nhiên thoải mái không thay đổi, “Em béo lên đấy!”

Lời nói nóng bỏng, thiêu đốt trái tim cô.

Cô rất muốn đáp lại anh bằng một nụ cười, nhưng dồn hết cả sức lực vẫn

không nặn ra được. Vậy là, cô thu lại khuôn mặt cười còn khó coi hơn cả

khi khóc, hỏi một cách thăm dò: “Anh đã cho người tội phạm bị xử tử hình đó bao nhiêu tiền, anh ta mới chịu hiến tặng thận của mình cho bác em?”

Anh xoay nghiên người, lông mày khẽ nhướng lên tỏ vẻ không tán đồng, “Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết.”

Quả

nhiên giống như cô dự liệu, lại chính là anh đã cứu bác của cô, lại là

một phe


pacman, rainbows, and roller s