
n vất vả công sức của anh. Những điều anh đã làm cho cô, còn quan trọng hơn gấp nhiều lần so với câu nói “Anh yêu em”.
Cô bỗng
nhiên nhớ tới đêm đầu tiên khi bọn họ quen biết nhau, anh đã từng nói:
“Tình yêu, vốn dĩ chính là hành động, lẽ nào em lại thích những lời
nói?”
Cho tới tận ngày hôm nay, cô mới hiểu được thâm ý trong câu nói của anh.
“Em…” Cổ họng cô khô rát đến nỗi không thể nói lên lời.
Anh nhìn xuống, đợi cô nói tiếp, nhưng cô cứ ngắc ngứ mãi không thốt ra được. “Hử? em muốn nói gì?”
Cô yên lặng cúi mặt xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào đầu ngón chân của
mình. “Em phải ra đi rồi.” Câu nói này cô nghĩ rằng rất dễ, nhưng khi
thật sự đứng trước mặt anh, cô mới phát hiện ra muốn nói được câu đó,
thật quá khó khăn.
Gió thổi, lá rụng xào xạc, âm thanh nối đuôi nhau liên tiếp.
“Có phải em muốn nói rằng… sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa?”
Thấy cô mặc nhận, Trác Siêu Việt gật đầu thật mạnh, tiếng cười khiến người
ta rùng mình dù không ở trong thời tiết giá lạnh. “Tô Mộc Mộc, có phải
em nghĩ rằng ngoài em ra, anh không thể tìm được người phụ nữ nào khác,
vì vậy phải mặt dày không biết xấu hổ bám riết em?”
“Không phải
như vậy”, Mộc Mộc ngẩng mặt lên, nói với anh: “Em biết, anh muốn một
người phụ nữ như thế nào cũng được…Những việc anh đã làm cho em, trong
lòng em hiểu rất rõ.”
“Nếu em thật sự đã hiểu, thì không cần phải nói thêm gì nữa. sự việc đã tới mức này rồi, cho dù chúng ta không gặp
lại nhau nữa, cũng không thể bù đắp được sai lầm đã phạm phải.”
“Ít nhất chúng ta cũng có thể không tiếp tục mắc sai lầm.” Nhớ tới thần sắc của Trác Siêu Nhiên trước khi ra đi, còn cả câu nói của bà Trác: Chuyện giữa cô và Siêu Việt bại lộ, nó đã tình nguyện đi làm nhiệm vụ ở biên
cương để tác thành cho hai đứa.
Cô hít một hơi, để bầu không khí
lạnh lẽo tràn ngập khắp lồng ngực, làm nguội bớt nhịp tim đang nóng
bỏng. “Em mệt rồi, chịu đựng đủ rồi, em không muốn bị khó xử kẹp giữa
hia anh em anh nữa.”
“Em mệt rồi?” Trác Siêu Việt nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong khiến người ta ớn lạnh.
Cô biết anh đang tức giận, hơn nữa còn rất tức giận. từ khi họ gặp lại
nhau, anh luôn bị khó xử giữa tình thân và tình yêu, anh không nói là đã quá mệt, cô có tư cách gì mà kêu mệt chứ!
“Đúng vậy. Em mệt
rồi.” Cô dằn lòng nói tiếp: “Em thừa nhạn anh đối với em rất tốt, nhưng
tình cảm của anh quá mâu thuẫn, anh không muốn có lỗi với anh ấy, cũng
không muốn rời bỏ em, anh hoàn toàn không biết điều gì mới là thứ mà anh thật sự mong muốn. anh nói em hãy chờ đơik, em có thể đợi, nhưng anh để em đợi bao lâu? Mấy tháng hay mấy năm? Buổi tối hôm anh đưa em về, anh
ấy đã tới tìm em. Anh không nhìn thấy, anh không thể tưởng tượng nổi anh ấy đã đau khổ như thế nào, phẫn nộ như thế nào…. Anh ấy nói anh ấy sẽ
không tha thứ cho chúng ta.”
Cô biết bản thân mình quá tàn nhẫn,
mỗi lời nói đều giống như một lưỡi dao, rạch vào nơi đau đớn nhất của
anh. Nhưng cô không nghĩ được ra cách nào khác để khiến tình cảm của anh dành cho cô hoàn toàn nguội lạnh, để khiến anh hoàn toàn quên cô.
“Rất xin lỗi, em là một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, hãy để em ôm ấp một lời hứa hẹn mong manh như làn khói chờ đợi bốn năm, em nguyện
tìm được một vòng tay ấm áp, tìm một người đàn ông không phải kiêng nể
bất cứ điều gì, toàn tâm toàn ý yêu em.”
Anh không nói gì cả. Cô nhìn thấy trong mắt anh một sự điềm tĩnh đặc biệt, như mặt nước hồ đang dần dần đóng băng lại.
Cô cố gắng kiềm chế cảm giác ớn lạnh đang lan tỏa khắp cơ thể, “Xin lỗi…
Tình cảm của chúng ta, hãy kết thúc ở đây nhé, em muốn bắt đầu lại từ
đầu.”
Anh quay nghiêng mặt, nhìn về phía đám người qua lại, đến
khi lồng ngực nhô lên hạ xuống một cách dữ dội trở nên bình thản, mới
quay mặt lại. “Được… Được! Tình cảm của chúng ta có thể kết thúc ở đây,
nhưng…”
Anh rút từ trong túi ra một tờ giấy đưa tới trước mắt cô, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cô đầy lạnh lùng.
Cô đón lấy tờ giấy, đọc kỹ những chữ in trên đó, đây là một chiếc vé máy
bay điện tử khứ hồi từ thành phố S tới thành phố X, trên vé in tên của
cô, thời gian khởi hành là mười một giờ trưa mai, chuyến bay về cách đó
một tuần.
Không cần bất cứ lời nói nào, cô hiể ý của anh- tình
cảm có thể kết thúc ở đây, nhưng ân tình mà cô còn nợ anh, cần phải dùng một tuần này để đáp trả.
Qua ánh mắt đầy hận thù của anh, cô
không thể dự liệu được một tuần đó sẽ trôi qua như thế nào, có thể, đây
là hồi ức cuối cùng trong cuộc đời của họ, khiến cô khắc cốt ghi tâm,
cũng có thể, anh sẽ giày vò cô tới nỗi thịt nát xương tan, không còn lại chút gì cả.
Cho dù thế nào, đây cũng là việc cô cần phải gánh chịu.
Cất giữ tấm vé điện tử, cô bình tĩnh trả lời: “Được, chín giờ sáng mai, em sẽ đợi anh ở sân bay.”
“Vé của anh bay trong tối nay. Ngày mai anh sẽ cử người đưa em ra sân bay, xuống máy bay cũng sẽ có người tới đón em.”
“Ồ. Em hiểu rồi.”
Anh không muốn để người khác nhìn thấy họ ở bên nhau, nên đã né tránh việc đi cùng chuyến bay với cô.
“Nhớ mang theo chứng minh thư nhân dân.”
Lạnh lùng