
nh, khuôn mặt không chút biểu cảm. “Anh đánh cược với anh ta
xem tôi có vì tiền mà đồng ý lên giường với anh ta không… Trác Siêu
Việt, anh cảm thấy điều đó có ý nghĩa gì ư?”
Anh thản nhiên nói: “Đương nhiên là có ý nghĩa, bởi vì anh đã thắng, được một trăm vạn đồng.”
“Vậy sao? Vậy thì tôi cần phải chúc mừng anh rồi!”
Thấy cô thật sự tức giận, Trác Siêu Việt thu lại vẻ thản nhiên trên khuôn
mặt, thử tìm cách giải thích: “Một trăm vạn đối với anh không đáng là
bao, anh hoàn toàn không để ý tới số tiền đó, anh đánh cược với cậu ấy,
bởi vì anh tin rằng anh sẽ thắng…”
“Nếu anh thua thì sao? Nếu tôi bị tình cảm lãng mạn giả tạo của anh ta đánh lừa, cứ nghĩ rằng anh ta thạt lòng với tôi thì sao?”
“Em có thể như vậy không?”
Có thể như vậy không, không quan trọng, điều quan trọng là: “Một trăm vạn
đối với anh không đáng là bao, tôi thì được coi là cái gì chứ? Tôi bị
người đàn ông nào đè lên giường mua vui, đối với anh cũng chẳng có ý
nghĩa gì, đúng không?”
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nỗi tức giận, cô lại nghĩ rằng anh không có lời nào để phản kháng.
“Trong mắt anh, tôi rốt cuộc được coi là thứ gì? Là một con điếm chỉ với năm vạn đồng đã có thể đồng ý lên giường với bất kỳ người đàn ông nào?”
Trác Siêu Việt bỗng nhiên nheo mắt lại, khóe môi hiện lên nét cười tàn khốc, “Vậy cô nói thử xem, cô coi tôi là cái gì chứ? Khách làng chơi giúp cô
kiếm tiền để trả chi phí thuê luật sư, hay là một thằng ngốc giúp cô tạo dựng bằng chứng giả? Tô Mộc Mộc, đừng nghĩ rằng chỉ có lòng tự trọng
của cô là cao quý, khi cô giẫm đạp lên lòng tự trong của tôi, cô quên
rồi sao?”
“…” Lần này đến lượt cô không có lời nào để phản bác lại.
“Cô không muốn tôi gọi cô là gái gọi, cô muốn tôi coi cô là cái gì? Là
người phụ nữ của tôi?” Anh mỉm cười gật đầu, “Được, hôm nay chỉ cần cô
nói một câu, “Trác Siêu Việt, suốt đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh!”, tôi sẽ lập tức nhận lỗi với cô! Sau này tôi nhất định sẽ cẩn
thận nâng niu lòng tự trọng của cô trong lòng bàn tay, cũng phụng như
cung phụng thần thánh vậy”
Mộc Mộc loạng choạng dựa vào bên cửa
sổ, gắng gượng đứng vững. Cô giống như một quả bóng đã bơm đầy hơi, bị
người ta dùng mũi kim nhọn đâm một cái, cả người trở nên xẹp lép.
“Không còn lời nào để nói nữa à?” Anh mỉm cười lạnh lùng, nâng khuôn mặt trắng nhợt không còn giọt máu của cô lên, “Vậy thì hãy kìm nến lòng tự trọng
cao quý của cô, ngoan ngoãn nằm lên giường của tôi, để tôi muốn làm gì
thì làm.”
Đôi môi cô trở nên run rẩy, thứ bị giẫm đạp tới nát
vụn, không chỉ có lòng tự trọng của cô, mà còn có cả tấm chân tình dành
cho anh nữa.
Cô gật đầu, rồi lại gật đầu. “Anh nói rất đúng, trước mặt anh, tôi mãi mãi không cần đến thứ gọi là lòng tự trọng.”
Bởi vì thứ đó ngoài việc đã bị anh nghiền thành những mảnh vụn, chẳng còn
tác dụng gì nữa. cô đương nhiên không thể ngờ rằng, điều thực sự khiến
Trác Siêu Việt tức giận nhất chính là biểu hiện không còn gì để nói của
cô.
Anh tự nguyện nhận lỗi, cũng tự nguyện giải thích tường tận
với cô, chỉ cần cô nói: Trác Siêu Việt, suốt đời này em sẽ không lấy ai
khác ngoài anh!
Sự im lặng của cô khiến anh cuối cùng cũng đã
hiểu ra sự kiên quyết của cô, bât cứ sự cứu vãn nào chẳng qua cũng chỉ
là công sức do một mình anh cam tâm tình nguyện. cô thà rằng không cần
lòng tự trọng, làm công cụ mua vui cho anh, cũng không muốn ngoan ngoãn
trở thành người phụ nữ của anh.
Trác Siêu Việt thu ngón tay đang
nâng cằm cô lại, cởi áo khoác ngoài vắt lên tay ghế, chuyển sang một chủ đề khác. “Buổi chiều đi mua đồ có vui không?”
“… Vui.”
“Vậy thì…” Hai tay anh nắm chặt vào khung cửa kính bên cạnh người cô, sự
ngang ngược ngông cuồng trong ánh mắt khiến người ta giật mình kinh hãi. “Cô cũng nên làm cho tôi vui vẻ chứ?”
Cô nhắm mắt lại, mỉm cười gật đầu, “Tôi đã nhận tiền của anh, đương nhiên sẽ khiến anh hài lòng.”
“Được…”
Bàn tay anh đặt trên vai cô, dồn sức mạnh vào một động tác, cùng với tiếng
xé rách của lớp vải, chiếc váy mới mua của cô lòa xòa rơi xuống đất. cô
run rẩy đứng im, để mặc anh thô bạo giật tung áo ngực và lớp che đậy
cuối cùng tại nơi riêng tư nhất của cô.
Trong nháy mắt, trên người cô đã không còn một mảnh vải che thân, đứng trước cửa sổ.
Sau lưng cô là thành phố đèn hoa rực rỡ, còn cả tòa cao ốc bên cạnh, cô
bỗng cảm thấy vô xùng xấu hổ, vội vàng kéo rèm cửa, nhưng Trác Siêu Việt đã ấn người cô vào lớp cửa kính lạnh lẽo, một tay chụp lên bầu ngực
phải của cô, nắn bóp một cách tàn khốc, một tay nâng cằm cô lên, để đôi
môi anh trút hết mọi ngọn lửa giận dữ lên cổ cô không hề kiêng nể.
Bàn tay anh cứ trượt xuống theo làn da mịn màng của cô, lướt qua vòng eo
thon nhỏ, cặp mông đầy đặn, cặp đùi thon dài, lần vào giữa hai bắp đùi.
Đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, ngón tay anh vừa chạm phải, cô lập tức
khép chặt hai đùi lại theo phản xạ, đẩy anh ra, muốn tìm cách chạy trốn.
Nhưng ôc đâu thể chạy trốn khỏi bàn tay của Trác Siêu Việt, mới chạy được hai bước, anh đã đuổi kịp, ôm gọn vòng eo của cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất,