Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324745

Bình chọn: 7.00/10/474 lượt.

ám bạn trong phòng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của cô, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào?

Bạch Lộ lấy một

chiếc khăn mạt đã thấm ướt cho cô, cô cảm động đón lấy, đang định lau

mặt, Bạch Lộ bỗng nhiên vén mái tóc của cô lên, liếc nhìn những vết hôn

chi chít trên cổ cô, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi điều gì dó nhưng lại

không dám mở miệng…

“Là do em tự nguyện.” Mộc Mộc biết cô ấy muốn hỏi gì, thà rằng bản thân mình nói thật luôn, “Vẫn là anh ấy, vẫn là

cuộc tình một đêm… Không có gì, chỉ coi như hâm nóng lại giấc mơ xưa,

cảm giác rất tuyệt vời… Thật sự không có gì đâu.”

Nói liền một

mạch xong, cô cầm chiếc khăn, chà xát thật mạnh lên mặt, những giọt chất lỏng nóng hổi trong mắt đã được chiếc khăn hút sạch, một giọt cũng

không rơi ra ngoài.

“Mộc Mộc…”

“Chị Bạch Lộ, em đói rồi, nhà chị có thứ gì để ăn không?”

Bạch Lộ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vào phòng bếp nấu cho cô một bát mì ăn liền, mì thịt bò nóng hổi, hương thơm tảo ra ngào ngạt.

Hai tay cô bê bát mì ăn liền, hơi nóng từ lòng bàn tay lan tỏa vào tận trong mạch máu, nhưng cô vẫn lạnh tới mức run cả người.

“Trung đoàn trưởng Trác đó…” Bạch Lộ do dự một chút, nói tiếp, “Chị nghe Vương Dao nói, mắt anh ấy bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện.”

Nước canh nóng mắc nghẹn trong cổ họng, Mộc Mộc ôm miệng ho dữ dôi, đến nỗi

lục phủ ngũ tạng đểu sắp nhảy cả ra ngoài mới kiềm chế được.

“Ừm,” Cô lau miệng, “Anh ấy đang ở trong bệnh viện, anh ấy bị thuowgn, không

chỉ ở mắt, chân cũng bị đâm rách rồi… Chị Bạch Lộ, coi như em cầu xin

chị, xin chị đừng hỏi đêm qua em đã lén lút qua lại với anh, em không

muốn nói…”

Bạch Lộ không nói thêm nữa, khe khẽ vỗ lên đôi vai run rẩy của cô, “Mộc Mộc, anh ta rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào? Sao em lại yêu tới mức độ ấy?”

Bạch Lộ vốn rất hiếu kỳ, nghĩ

rằng người đàn ông đó nhât định có một sức hấp dẫn khiến phụ nữ không có cách nào để khước từ, nhưng khi cô nhìn thấy thuốc tránh thai khẩn cấp

trong túi của Mộc Mộc, cô lại lên tiếng trách mắng luôn: “Hừm đúng là đồ bỏ đi! Cái loại đàn ông chỉ biết hưởng thụ cho bản thân mình, ngay cả

việc sống chết của em cũng không thèm màng tới, em còn một lòng một dạ

yêu anh ta sao? Em hãy sớm quên anh ta đi cho chị… Còn nữa, ngày mai chị đưa em tới bệnh viện kiểm tra thật kỹ, đừng để bị lây nhiễm bệnh truyền nhiễm nào đó!”

Mộc Mộc thật sự đã bị bệnh rồi, đương

nhiên không phải là một loại bệnh truyền nhiễm nào đó, cô sốt cao liên

tiếp ba ngày, lên cơn ho liên tục.

Con người khi đau ốm, thường

mong nhớ về người thân nhất, Mộc Mộc cũng nhớ, nhưng cô nhớ Trác Siêu

Việt hơn cả, bởi vì những người thân của cô đều đã không còn trên thế

giới này nữa rồi, nhưng Trác Siêu Việt thì vẫn còn, cô chỉ cần ấn số gọi cho anh là có thể nghe được giọng nói của anh.

Vì vậy, cô thường xuyên ngồi ngây người nhìn điện thoại, vửa lo sợ vừa chờ đợi anh gọi tới.

Bạch Lộ tới bệnh xá trong trường học thăm cô, thấy cô đang ngồi thẫn thờ như người mất hồn trước điện thoại, thực sự tức đến nỗi không thể kìm nén

được nữa, nhét điện thoại vào trong tay cô, “Gọi điện thoại cho anh ta,

bảo anh ta tới đây thăm em.”

“Chị Bạch Lộ.” Mộc Mộc chớp chớp đôi mát to ngân ngấn nước mắt: ‘Váy của chị đẹp quá, chị mới mua à?”

“Em! Em đúng là đồ bỏ đi!” Bạch Lộ ngồi lên giường, với tay lấy một quả chuối, bóc vỏ xong nhét vào tay Mộc Mộc.

“Chẳng phải chị đã nói anh ta là loại bỏ đi, bảo em hãy sớm quên anh ta đi rồi sao? Em quên rồi à?”

Mộc Mộc lại kéo kéo váy áo của cô, “Chiếc váy này chị mua ở đâu vậy? Có đắt không? Em cũng muốn mua một chiếc.”

“Ở trung tâm thương mại XX, mấy hôm nay họ đang kỷ niệm ngày khai trương,

giảm giá rất nhiều mặt hàng…” Nói tới chuyện giảm giá, ánh mắt của Bạch

Lộ sáng bừng lên trong giây lát. “Chiếc váy này của chị giá gốc là hơn

một nghìn đồng, bây giờ giảm bảy mươi phần trăm, chỉ còn hơn bốn trăm

đồng…”

“Thật à? Rẻ thế ư? Mộc Mộc ngồi thẳng dậy, “Em ở trong bệnh xá buồn quá, hay là chị em mình đi dạo phố đi.”

Mộc Mộc không thật sự muốn mua váy, cô chẳng qua chỉ nghe nói dạo phố là

phương pháp trị liệu bệnh thất tình tốt nhất cho phụ nữ, so với việc nằm cô đơn một mình trên giường, trừng mắt nhìn bạn gái giường bên cạnh

được bạn trai tận tình chi đáo chăm sóc, cô thà rằng ra ngoài nhìn ngắm

xem bầu trời ngoài kia trong xanh như thế nào, bầu không khí ngoài kia

trong lành tươi mới như thế nào.

Đáng tiếc, Bạch Lộ không cho cô

cơ hội, “Dạo phố? Bộ dạng dở sống dở chết như em thế này mà còn đỏi đi

dạo phố, em cứ ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh cho chị!”

“Em đã đỡ sốt hơn nhiều rồi.”

“Từ bốn mươi dộ hạ xuống còn ba mươi tám độ, em…” Câu nói của Bạch Lộ bỗng

nhiên nín chặt, bởi vì sự chú ý của cô đã bị người đàn ông đang bước vào trong phòng bệnh hút hết mất rồi.

Không chỉ riêng Bạch Lộ, những người khác trong phòng bệnh cũng đang nhìn người đàn ông đang bước vào

trong phòng, bị cuốn hút bởi khí chất toát lên từ người anh.

Đang sốt cao, nhìn thấy khuôn mặt vẫn ngày đêm mong nhớ đó, nước mắt của Mộc Mộc trong chốc lát lại làm nhòa tầm nhìn