
? Vật chứng?” Trác Siêu Việt cười châm
biếm: “Luật sư Kiều, những thứ được gọi là chứng cứ đó, bản thân anh có
tin không?”
Kiều Nghi Kiệt không biết rằng Trác Siêu Việt đang cố ý khiêu khích anh, chỉ thấy anh ta cười nhạo sự kém cỏi của mình, bất
giác buột miệng giải thích một cách phẫn nộ.
“Có người giúp việc
theo giờ tận mắt nhìn thấy Mộc Mộc cầm dao đâm vào tim của Tô Minh Lỗi,
rồi lại rút dao ra, lúc đó vì mất quá nhiều máu nên ông ấy đã qua đời,
trên cán dao quả thực có dấu vân tay của cô ấy. Hơn nữa, theo lời kể của hàng xóm, mối quan hệ giữa Mộc Mộc và người chết rất không bình thường, người chết và vợ thường xuyên cãi lộn, người vợ thường chỉ trích rằng
mối quan tâm của người chết đối với Mộc Mộc đã vượt quá giới hạn của một người bố nuôi với con gái nuôi, vợ của người chết còn nói đã tận mắt
nhìn thấy ông ta nửa đêm khuya khoắt bước ra từ trong phòng của Mộc Mộc… Anh Trác, anh cho rằng chứng cứ đó không đáng tin hay sao?”
Trác Siêu Việt nắm chặt cốc trà trong tay, cốc trà bốc khói nghi ngút, thành cốc nóng bỏng, còn anh lại không hề có cảm giác gì.
Kiều Nghi Kiệt buông một tiếng thở, tiếp tục nói: “Căn cứ vào lời kết của
đương sự, người chết đã có hành vi thông dâm với cô ấy rất nhiều lần, cô ấy vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng, mãi tới lần cuối cùng…”
Kiều
Nghi Kiệt che miệng ho một tiếng, tiếp tục nói: “Người chết khi cưỡng
hiếp cô ấy, còn nói rất nhiều những lời khó nghe. Tinh thần của cô ấy
nhất thời suy sụp, mới vớ con dao gọt hoa quả ngay bên cạnh đam vào ngực ông ta, cô ấy cũng vì kinh sợ quá độ, từ đó không thể nói được nữa. bên công an đã đưa cô ấy tới bệnh viện để kiểm tra, màng trinh đã bị rách
từ lâu… Theo lời kể của thầy cô giáo và các bạn học ở trường, Mộc Mộc là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn, ngày nào cũng ở nhà tập đàn, từ trước
tới giờ chưa từng tiếp xúc nhiều với các bạn trai, cũng không hay ra
ngoài chơi…”
Kiều Nghi Kiệt lắc đầu một cách bất đắc dĩ. “Lúc đó, cô ấy vẫn còn chưa tròn mười bảy tuổi… Ngoài bố nuôi của cô ấy ra, còn
có người đàn ông nào có thể làm những việc không bằng cầm thú như vậy?”
Trác Siêu Việt lặng lẽ uống một ngụm trà, đặt cốc trà xuống.
Cầm thú ư? Hôm đó, anh rõ ràng đã hỏi Mộc Mộc, “Đã tròn mười tám tuổi chưa?”
Cô ấy đã gật đầu.
Ừm, thôi được, anh thừa nhận anh không tin lắm vào điều đó… Thôi được, anh
đã làm chuyện đó với một cô bé còn chưa tròn mười bảy tuổi… Anh thừa
nhận mình cũng có chút không bằng loài cầm thú!
Nhưng đó không
phải là điều quan trọng, điều quan trọng là, Trác Siêu Việt hắng giọng,
nói: “Luật sư Kiều, nếu tôi có đủ bằng chứng để chứng minh, việc làm
không bằng loài cầm thú đó không phải do bố nuôi của cô ấy gây ra, anh
còn cảm thấy vụ án này có chứng cứ xác thực hay không?”
Sắc mặt
Kiều Nghi Kiệt trong chốc lát đã thay đổi, thiếu chút nữa thì kinh ngạc
tới nỗi đứng bật dậy: “Anh nói gì? Anh có chứng cứ gì?”
“Anh muốn biết ư?” Trác Siêu Việt nhướng lông mày, tiện tay xắn tay áo của mình
lên, “Tôi có thể nói cho anh biết, tuy nhiên, tôi muốn tìm hiểu tất cả
mọi tình tiết của vụ án này trước đã.”
Trên thực tế, nếu Trác
Siêu Việt muốn tìm hiểu tình tiết của vụ án, đến cục công an điều tra
rất dễ dàng, nhưng anh lại muốn để Kiều Nghi Kiệt nói cho anh biết tất
cả mọi chuyện, thứ nhất, anh cho rằng những thứ mà Kiều Nghi Kiệt biết
chắc chắn sẽ nhiều hơn bên công an và bên tòa án, thứ hai, anh không
thích bị người ta một mực từ chối…
Do dự một lát, Kiều Nghi Kiệt
cuối cùng cũng đứng lên, tìm tập tài liệu liên quan tới vụ án năm đó
trong tủ hồ sơ, rút một kẹp hồ sơ trong đó ra, đặt lên bàn trà phía
trước mặt Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Việt mở kẹp hồ sơ ra, tư liệu trong đó được sắp xếp một cách ngay ngắn, gọn gàng, có ảnh của người đã chết, biên bản khám nghiệm tử thi, còn có cả vài bản phô-tô lời khai
của nhân chứng, trong đó bao gồm người làm chứng đã tận mắt chứng kiến,
bằng chứng phụ, còn có cả bản tự thú của Mộc Mộc nữa…
Với mỗi văn bản, Trác Siêu Việt đều đọc rất kĩ, ngay cả một trợ từ giọng điệu không có chút ý nghĩa cũng đều chậm rãi nghiền ngẫm.
Hóa ra, mẹ đẻ của Mộc Mộc là Mộc Vũ Phi và bố nuôi của cô là Tô Minh Lỗi đã từng có một
thời gian yêu nhau. Hai người đều cùng học nhạc, vốn tâm đầu ý hợp, sau
đó không biêt vì nguyên nhân gì, đã chia tay nhau.
Mộc Vũ Phi đi lấy chồng, đến sống ở một thành phố khác, Tô Minh Lỗi cũng nguội lạnh tình cảm với người cũ, đã kết hôn.
Một năm sau, Tô Minh Lỗi nghe nói Mộc Vũ Phi lâm trọng bệnh, người chồng cũ bỏ bà mà đi, ông đã không quản đường sá xa xôi đi tìm bà.
Sau
khi bà qua đời, ông liền nuôi dưỡng con gái của bà, đặt tên là Tô Mộc
Mộc… Bởi vì Mộc Mộc có ngoại hình rất giống với Mộc Vũ Phi, vì vậy một
người khó quên tình cảm cũ như ông đã nảy sinh ý định xấu với cô…
Vì thế, mẹ nuôi của Mộc Mộc là Chu Lam thường xuyên cãi lộn với Tô Minh Lỗi, đôi khi thậm chí còn xảy ra đánh nhau.
Trang cuối cùng là lời khai của Chu Lam, trên đó chỉ có một câu: “Người là do tôi giết, không liên quan gì tới con gái tôi…”
Anh không hiểu, cầm trang giấy đó g