Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323772

Bình chọn: 7.00/10/377 lượt.

ả mọi chuyện giữa họ chẳng qua chỉ là một giấc mơ xuân, sau khi tỉnh

dậy, cô không hy vọng còn bất kỳ mối liên hệ gì với anh nữa.

Kiểu khước từ này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là sự chà đạp một cách tàn nhẫn lên lòng tự trọng của người đàn ông.

Đây là bữa tối lạnh lẽo nhất mà Mộc Mộc từng ăn, rõ ràng miếng bánh pizza

rất thơm, nhưng khi vào miệng lại rặt một vị đắng chát.

Rất nhiều

lần, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hy vọng anh có thể nói một câu gì đó,

cho dù là đùa giỡn hay tức giận cũng được, nhưng từ đầu tới cuối, anh

chỉ yên lặng ngồi uống ly rượu vang đỏ, khoảng cách giữa họ dường như

cách xa nhau hàng nghìn, hàng vạn dặm.

Thi thoảng, bắt gặp ánh mắt

chưa kịp lảng tránh của anh, cô mừng rỡ cười với anh, anh lại lạnh lùng

đánh mắt sang hướng khác, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

Cô đặt miếng cánh gà vào trong đĩa trước mặt anh, anh tỏ vẻ như không nhìn thấy.

Mộc Mộc tìm đủ mọi cách để lấy lòng anh, đưa bàn tay nhỏ nhắn qua bàn về

phía anh, khe khẽ giật giật ống tay áo. Cánh tay anh khẽ động đậy, muốn

rút ống tay áo từ trong bàn tay cô về. Cô cố gắng dùng bàn tay nhỏ nhắn

níu chặt lấy ống tay áo, đôi mắt to ngân ngấn nước nhìn anh như đang cầu khẩn một cách đầy đau khổ.

Sau vài giây giằng co, cuối cùng anh cũng buông súng đầu hàng, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi, kéo bàn tay

nhỏ bé của cô ra: “Dầu mỡ trên tay em đã lau sạch chưa? Bẩn chết đi

được!”

Mộc Mộc bỗng chốc cảm thấy một làn gió xuân lướt qua trên mặt, băng tuyết của mùa đông đã tan chảy, vạn vật đã được hồi sinh.

Cô lè lưỡi, thu bàn tay nhỏ bé về, tiếp tục chiến đấu tới cùng với phần bánh pizza của mình.

“Ăn xong còn muốn đi đâu nữa?” Anh hỏi.

Cô nhớ anh đã từng nói, đến nhà anh sẽ không tiện, vậy thì chỉ có thể đi đến khách sạn thôi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là những tòa nhà cao sừng sững, không

thiếu những khách sạn hạng sang, cô đưa tay chỉ vào một khách sạn gần đó nhất.

Anh nhìn theo hướng tay cô, lập tức quay mặt lại, nhìn cô đầy

nghiêm túc: “Anh chỉ nói rằng muốn em đi với anh, không nói là muốn…”

Anh hắng giọng, cầm túi tiền ở bên cạnh lên, đặt xuống trước mặt cô. “Tối

nay em đã đi với anh rất lâu rồi, anh cũng rất vui, số tiền anh đưa cho

em, em không cần phải trả lại.”

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó lắc

đầu, vô cùng kiên định. Cô tìm anh không phải vì tiền, nói một cách

chính xác là không phải chỉ vì tiền.

“Ăn nhanh lên, ăn xong anh đưa em về nhà.” Ngữ khí của anh rất gia trưởng, không cho phép từ chối.

Không biết từ khi nào, ngoài trời đã lất phất mưa, những hạt mưa rất nhỏ, ánh lên trong ánh đèn, giống như hàng nghìn hàng vạn sợi tơ đan xen vấn vít với nhau, khiến cho đêm đầu xuân càng thêm lạnh lẽo.

Mộc Mộc ôm túi tiền đi theo anh ra khỏi nhà hàng, những hạt mưa mong manh nhẹ nhàng rơi rớt trên người cô.

“Em sống ở đâu? Để anh đưa em về.” Anh quay sang hỏi cô.

Cô lắc đầu.

Cô không có nhà, cũng không còn người thân, người anh trai duy nhất của bố cô đã bán nhà, bán xe của họ, còn bán luôn cả cây dương cầm của cô nữa, sau đó ông ta đưa cho cô mười vạn đồng, nói như vậy là đã nhân nghĩa

hết mực với cô rồi, bảo cô sau này không được tới tìm họ nữa.

Hôm

nay, chủ nhà mới đã dọn tới ở, quẳng hết đồ đạc của cô ra ngoài. Cô chỉ

chọn những đồ đạc của mẹ rồi gửi nhờ ở nhà hàng xóm, những thứ còn lại,

đều đem cho người đi nhặt phế liệu.

“Nhà em ở đâu?” Anh hỏi lại một lần nữa, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú còn ảm đạm hơn cả bầu trời khi nhiều mây.

Cô vẫn lắc đầu, giữ vững tinh thần trung kiên trước sau như một của Đảng viên.

“Thôi được rồi.” Anh thật sự không thắng nổi cô, đành phải bỏ cuộc: “Em tự

gọi xe về nhé, giữ tiền cẩn thận, đừng để bị cướp mất.”

Nói xong, anh bước đi mà không hề ngoảnh đầu lại.

Mộc Mộc vội vàng chạy theo sau, bước chân của Trác rất nhanh, cô chạy tới

nỗi sắp đứt hơi mới đuổi theo kịp, níu lấy cánh tay anh.

Cô muốn anh

đừng bỏ đi, nhưng há miệng rất lâu mà vẫn không phát ra được âm thanh

nào. Cô bèn hoảng hốt tìm giấy và bút, túi tiền ôm trong lòng cứ nghiêng sang bên này, vẹo sang bên kia khiến bộ dạng của cô trông thật nhếch

nhác, khổ sở.

“Đừng tìm nữa, anh biết em muốn nói gì. Năm vạn đồng

một đêm, mọi nợ nần thanh toán sòng phẳng, đúng vậy không?” Anh hất tay

cô ra, lạnh lùng nhìn cô: “Xin lỗi, cho dù cô cam tâm sa đọa, tự nguyện

làm kỹ nữ, cũng đừng tìm tôi làm khách làng chơi, tôi không có hứng

thú…”

Anh bỏ đi, bước chân không hề có chút do dự, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại cô một lần, hoàn toàn chẳng để ý gì

tới cô.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió càng thổi càng lạnh, Mộc Mộc đứng trong mưa

gió, mái tóc dài và lớp váy mỏng chẳng mấy chốc đã bị ướt sũng, những

giọt nước to như hạt đậu cứ lăn xuống dọc theo người cô, rồi tan vỡ trên mặt đất.

Trên đường, người qua lại thưa thớt, thi thoảng có một vài

người cầm ô đi ngang qua, thấy bộ dạng của cô đều động lòng trắc ẩn,

bước lại gần hỏi cô có cần ô che mưa không.

Cô lắc đầu, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía anh vừa đi.

Cô biết mình đã sai, đã tìm nhầm người rồi, phóng túng


Duck hunt