
, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.
“Chưa ăn tối mà uống nhiều rượu mạnh như vậy, em còn cần đến dạ dày nữa không hả?”
Cô đang định cầm cây bút lên để giải thích, anh đã giật lấy nó và tờ giấy, kéo tay cô, thanh toán rồi rời khỏi đó.
Lòng bàn tay của Trác rất to, rất khỏe, cũng rất ấm áp, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đã hoàn toàn nằm gọn trong đó.
Lần đầu tiên được đàn ông dắt tay, Mộc Mộc ít nhiều cũng có chút xấu hổ và
vui mừng, len lén liếc nhìn biểu hiện của anh, trên khuôn mặt anh không
hề có chút ngại ngùng, như thể đang dắt tay một người yêu lâu năm vậy. Hơn mười giờ đêm, người đi trên phố vội vàng rảo bước chân, bởi vì từng đám mây đen đã kéo lại che kín cả bầu trời, báo hiệu sắp có mưa lớn.
“Muốn ăn gì nào?”
Trác đưa mắt nhìn mấy nhà hàng đèn điện sáng trưng bốn xung quanh, nghĩ tới
việc cô không nói được, anh cứ chỉ vào từng tấm biển trước mỗi nhà hàng, hỏi cô: “Nhà hàng này, nhà hàng này, hay là nhà hàng kia?”
Mộc Mộc đưa mắt nhìn một lượt, đèn đuốc lấp lánh như gần mà lại như xa.
Thông thường, trong những tình huống như thế này, nhân vật nữ chính trong các bộ phim truyền hình đều cần kìm nén ham muốn một chút, dẫn nhân vật nam chính đi tìm một quán mỳ nhỏ hoặc một quán ăn bên đường, hòng ghi được
ấn tượng tốt đẹp với đối phương.
Nhưng mùi thơm của món pizza thịt nướng hiệu Morgan ở nhà hàng Ý trước mặt cứ lan tỏa…
Mỗi buổi tối đi ngang qua đây, cô đều không kìm nén được, phải nuốt nước bọt…
Hơn nữa, qua hôm nay, e rằng cô không còn cơ hội được ăn món đó nữa. Cô còn đang phân vân trong lòng, người bên cạnh đã hiểu rõ ý muốn từ ánh mắt
đầy khao khát của cô, kéo tay cô cùng bước vào một quán ăn vô cùng trang nhã.
Pizza Morgan được mang lên, hương thơm mê hoặc tới nỗi dạ dày
cô cứ cuộn dâng, Mộc Mộc lập tức vứt bỏ vấn đề hình tượng, cầm một miếng bánh lên và bắt đầu ăn.
Sau khi một miếng bánh pizza đã được ngấu
nghiến hết trong chốc lát, Mộc Mộc mới phát hiện ra Trác – người đang
ngồi đối diện với cô không hề ăn chút gì, ngón tay đang nâng ly rượu
vang đỏ, nhìn cô như đang có tâm sự gì đó.
Dưới ánh đèn sáng chói,
lần đầu tiên cô nhìn rõ dáng vẻ của anh, đẹp trai, tuấn tú đến mức không thể miêu tả bằng lời. Làn da anh có màu trắng ngà làm tôn lên khí chất
đàn ông, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú, cương nghị nhưng
không kém phần dịu dàng, còn đôi mắt của anh, có một chút u uất, một
chút ngỗ ngược, thêm một chút mê hoặc khiến người ta ngơ ngẩn… Cô thích
nhất là đôi môi anh, hơi cong cong, đường cong tuyệt mỹ giữa hai vành
môi ẩn chứa một nụ cười tinh quái.
“Em có thể đừng nhìn anh bằng ánh mắt… nhìn bánh pizza như thế được không?”
Mộc Mộc đỏ bừng mặt, bối rối chỉ vào đĩa bánh pizza, tỏ ý mời anh ăn.
“Anh không đói.” Anh rút một tờ giấy ăn, giúp cô lau khóe miệng, rồi rót cho cô một cốc trà chanh, đặt xuống trước mặt cô. “Có chắc là em chỉ chưa
ăn tối thôi không?”
Cô yên lặng uống một ngụm nước, vị chua đắng của trà chanh từ lưới vị giác ngấm vào mạch máu.
Cô không muốn nói với anh, cả ngày cô vẫn chưa ăn cơm, bởi vì cả ngày hôm
nay cô luôn lo lắng thấp thỏm không yên, cứ do dự giữa việc “tìm anh” và “không tìm anh”.
Thực ra, tới quán rượu này chơi đàn, ngoài việc
muốn kiếm thêm chút tiền để nuôi sống bản thân, cô còn có một mục đích
khác – tìm thấy người đàn ông mà cô tự nguyện hiến dâng và tự nguyện cho cô mượn năm vạn đồng.
Từ một tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy
anh, cô biết mình đã tìm thấy rồi, nhưng lại do dự. Cô quá thích anh đến nỗi không muốn lừa dối, đùa giỡn hay lợi dụng anh.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, cô thực sự không tìm được sự lựa chọn tốt hơn, bất đắc dĩ vẫn phải tìm đến anh…
“Đúng rồi, có thể nói cho anh biết em tên là gì không?” Anh nói.
Lần này, anh không lấy giấy bút cho cô, mà chìa lòng bàn tay ra trước mặt cô, để cô viết tên mình lên đó.
Mộc Mộc thoáng bối rối, liệu có phải anh thật sự muốn quen biết cô, tìm hiểu cô?
Chần chừ hồi lâu, cô lắc đầu. Cô không muốn cho anh biết tên của cô, bởi vì
sợ có một ngày anh sẽ nhìn thấy cái tên đó trên báo chí hoặc mạng
Internet, sợ anh sẽ nghĩ rằng đằng sau nỗi đáng thương của cô ẩn giấu
một tội ác không thể tha thứ, sợ rằng anh sẽ hối hận vì đã quen biết cô.
Trác thu bàn tay đang giơ ra giữa khoảng không, không nói gì nữa, bầu không khí bỗng nhiên lạnh đến mức đóng băng.
Để xua tan bầu không khí lạnh lẽo, Mộc Mộc lấy khăn giấy, viết chữ lên đó, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đưa cho anh: “Vậy em có thể biết tên của
anh không?”
“Em nói thử xem?” Anh khẽ mím đôi môi mỏng, khiến người khác cảm nhận rõ ràng rằng anh đang không vui.
Cô không hiểu vì sao anh tức giận, chỉ là một cái tên thôi mà quan trọng
đến thế sao? Cô đã tự nguyện hiến dâng lần đầu tiên của mình cho anh,
điều này còn chưa đủ ư?
Một người còn non nớt kinh nghiệm sống như cô căn bản không hiểu rằng, từ chối nói tên cho một người đàn ông có nghĩa là cô chỉ muốn làm một đám mây trôi ngang qua cuộc đời anh, anh không
cần biết cô là ai, cũng không cần biết cô từ đâu tới, rồi sẽ đi đâu. Tất c