
ăn trên gò má, Heo đã biến mất khỏi tầm mắt. Cầu nằm trong lòng bố, tủi thân nức nở.
Bà Âu Xán và ông Trác Minh đưa mắt nhìn nhau, ngoài khó hiểu thì chỉ đành im lặng.
Đợi mãi không thấy ông Án Nam Phi quay lại, bà Trác Dương ra ngoài tìm.
Trong một góc nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh, bà nhìn thấy ông dựa vào tường,
không ngừng ấn điện thoại.
Trong tích tắc, bà bỗng liên tưởng tới tiếng chuông điện thoại réo mãi không ngừng của Gia Doanh, và khuôn mặt giống nhau của hai chị em Gia Hàng.
Bà thảng thốt đưa tay bịt miệng.
- Ông xã, anh quen chị gái Gia Hàng phải không? – Bà thất thanh hỏi.
Ông Án Nam Phi không đề phòng phía trước có người, nghe tiếng kêu tay bỗng run bắn lên, điện thoại rơi phịch xuống đất.
Ông cúi xuống nhặt.
- Anh đã từng thích cô ta, cho nên mới bảo vệ Gia Hàng như vậy?
Người ông lảo đảo, cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, muốn nói gì đó, nhưng đầu lại ngã dúi về phía trước.
Gia Doanh cảm thấy bước vào nhà mà chân như giẫm lên mây mù, đầu nặng
trịch. Lạc Gia Lương mời ông bà Gia ngồi xuống, rồi xua Gia Hàng và Tử
Nhiên về phòng.
Gia Hàng hơi há miệng, rồi ngoan ngoãn theo Tử
Nhiên về phòng, còn khép chặt của lại. Trong mắt bố mẹ và chị hai, cô và Tử Nhiên được đối xử như nhau, thuộc thành phần vị thành niên, không có quyền lên tiếng.
Cô tạm thời không phát biểu ý kiến, đợi bố mẹ tới tìm cô nói chuyện, dù gì cô cũng là “nhân vật chính” mà!
- Gia Lương, anh ra siêu thị mua ít đồ ăn nhanh về làm cơm trưa đi! – Gia Doanh nói.
Lạc Gia Dương không nhanh nhẹn vâng dạ như mọi hôm mà chỉ đứng đó, chăm chú nhìn chị bằng ánh mắt xót xa, day dứt.
- Doanh Doanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Bà Gia sốt ruột đến phát
điên, trong đầu bà chỉ văng vẳng toàn tiếng khóc của Phàm Phàm. Trên
đường trở về, nước mắt bà đã rơi.
Gia Doanh mím chặt môi.
Lạc Gia Lương bước về phía chị, chậm rãi ngồi xuống nắm lấy tay chị:
- Anh ta… là bố đẻ của Hàng Hàng, đúng không?
Gia Doanh trợn trừng mắt, ngỡ ngàng không dám tin.
- Trước khi cưới, bố đã kể cho anh, bố cho rằng anh có quyền được biết.
Nếu anh không thể chấp nhận được em, vậy thì không cần cưới, bởi vì bố
không đành lòng để em phải chịu tổn thương thêm một lần nữa. Anh nói có
được một đứa con gái xinh xắn như Hàng Hàng, người cha nào mà không vui
mừng đến phát điên.
Gia Doanh cắn chặt mu bàn tay, nước mắt lã chã rơi.
- Anh ta cùng Hàng Hàng tới bệnh viện thăm anh, đột nhiên trở nên nhiệt
tình với anh như vậy, sau đó em lại nổi giận vì anh ta, anh… hơi đoán ra được một chút.
- Hai đứa đừng có chơi trò mật mã nữa, mau nói tên súc sinh đó là ai?
Gia Doanh chưa chồng đã sinh con, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng ông
Gia, tuy rằng chịu đựng được, nhưng ông đã thề, nếu có một ngày ông gặp
gã đàn ông đó, ông nhất định sẽ không bỏ quá.
- Chính là dượng của Thiệu Hoa. – Lạc Gia Lương trả lời thay Gia Doanh.
Ông Gia và bà Gia đã hiểu, tại sao Doanh Doanh vẫn luôn ý nhị khéo léo lại trở nên không có lý lẽ như thế.
- Con vẫn luôn không hối hận vì đã sinh Hàng Hàng ra đời, nhưng hôm nay
thì con đã hối hận. Nếu ban đầu con không sinh nó ra, nó sẽ không phải
chịu đựng sự tàn khốc như thế này. Nó là đứa không dung nổi một hạt cát
trong mắt, trở thành thân thích như thế này, anh ta… đến giờ vẫn chưa có con, tất nhiên anh ta sẽ quên hết tất cả mà yêu thương nó, sớm muộn gì
chân tướng cũng sẽ bại lộ. Gia đình bên đó có thể bao dung được mối quan hệ này không, Hàng Hàng có thể chấp nhận được sự dối trá này không? –
Gia Doanh nói trong nước mắt.
Bà Gia đỡ đẫn cả người:
-
Ông Trời sao lại hành hạ người ta như vậy, chúng ta chịu bao cay đắng
nuôi Hàng Hàng khôn lớn, là để gả vào nhà hắn ta làm con dâu sao? Không, dù Hàng Hàng cả đời này không gả cho ai, cũng không gả cho nhà đó.
Ông Gia không nuốt nổi cơn giận, ho sặc sụa, mặt mũi đỏ phừng phừng:
- Trừ khi tôi chết, nếu không tên súc sinh đó đừng hòng có ý đồ gì với
Hàng Hàng. Có phải vở kịch này là do nó dựng nên không, cho nên mới lừa
Hàng Hàng có thai trước rồi mới lén lút kết hôn? Thiệu Hoa chắc cũng
biết chuyện này chứ?
- Con cũng nghi như vậy. – Gia Doanh lau nước mắt.
- Còn có thiên lý nữa hay không, đã lừa Doanh Doanh của chúng ta một lần
rồi, nay lại lừa Hàng Hàng nữa! Bọn họ coi chúng ta là lũ ngốc hay sao? – Bà Gia không thể bình tĩnh được nữa, hận không thể ngay lập tức quay
trở lại khách sạn túm chặt lấy Án Nam Phi chửi cho té tát.
- Mẹ,
mẹ nói nhỏ thôi, đừng để Hàng Hàng nghe thấy! – Gia Doanh cuống quýt. –
Chuyện này không thể làm ầm lên được đâu, để Hàng Hàng ra nước ngoài
trước đã, sau đó đến đâu hay đến đấy.
Ông bà Gia đưa mắt nhìn nhau, thở dài nặng nề:
- Đúng là tạo nghiệt.
Bọn họ cùng nghĩ tới Tiểu Phàm Phàm.
- Anh, anh có cảm thấy em ích kỷ không, vì ân oán riêng của mình mà hủy
hoại hạnh phúc của Hàng Hàng? – Gia Doanh hỏi Lạc Gia Lương, nước mắt
lau mãi mà không hết.
- Hiểu con không ai bằng mẹ, chỉ cần có thể giảm sự tổn thương đến mức thấp nhất cho con bé, em thà là nó hận em. – Lạc Gia Lương mỉm cười. – Dù em làm thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ e