
iong nói của cô đầy mỉa mai.
Gia Hàng lặng lẽ hít vào một luồng khí lạnh, chị hai làm sao vậy?
- Chị, chuyện này em và Gia Hàng sẽ cân nhắc kỹ, Phàm Phàm vẫn còn chưa được bốn tháng ạ! – Trác Thiệu Hoa cười ý nhị.
- Phàm Phàm để chị nuôi. – Gia Doanh tỏ vẻ không chấp nhận thương lượng. – Hàng Hàng là do chị nuôi lớn, Tử Nhiên cũng là do chị nuôi, cậu không
cần phải lo lắng gì hết.
Lông mày Trác Thiệu Hoa chau lại không chút dấu vết.
Bà Trác Dương không nhịn được nữa:
- Chị gái Gia Hàng, nhà họ Trác chúng tôi không có người hay sao, đến con cháu trong nhà cũng phải nhờ người ngoài nuôi?
- Trác Dương! – Ông Án Nam Phi muốn ngăn bà lại, nhưng không kịp.
Gia Doanh lạnh lùng nhắm mắt lại, lòng dạ trở nên cứng rắn:
- Chuyện này để Thiệu Hoa quyết định, nếu các vị nuôi thì càng tốt, chúng tôi đồng ý. Nhưng Gia Hàng nhất định phải ra nước ngoài.
Trác Thiệu Hoa hít sâu:
- Chị, chuyện hôn nhân của em và Gia Hàng đã gây cú sốc lớn cho gia đình
ta, đó là lỗi của em, xin chị lượng thứ. Nhưng em… thật lòng yêu thương
Gia Hàng, xin chị hãy cho em cơ hội, em sẽ chăm sóc và trân trọng cô ấy.
- Thiệu Hoa, cậu cảm thấy chúng tôi không yêu thương Gia Hàng, chúng tôi đang hại nó sao?
- Dạ không. – Lòng Trác Thiệu Hoa dâng lên một cảm giác bất lực.
- Chị gái Gia Hàng. – Ông Trác Minh mặt điềm tĩnh như hồ nước, khẽ ho hai tiếng. – Tôi tán đồng quan điểm của cô, đứa trẻ có tài như chim đại
bàng, nên tung cánh bay lượn. Chuyện này tôi và Gia Hàng đã bàn bạc rồi, thân phận hiện nay của con bé không tiện ra nước ngoài, có thể học sâu
hơn ở trong nước không? Như vậy vừa tiện chăm sóc con cái, lại không ảnh hưởng tới việc học hành.
- Thưa ngài Trác, không phải tôi chưa
từng nghĩ tới điều này. Ra nước ngoài là giấc mơ từ nhỏ của Gia Hàng,
khi còn trẻ không cố gắng, lại dời hứa hẹn tới sau này, còn có cơ hội
thực hiện nữa hay không? Còn về thân phận của Gia Hàng, tôi cho rằng
không khó giải quyết. – Gia Doanh ngập ngừng một lát, lạnh lùng nhìn
Trác Thiệu Hoa. – Hãy để Gia Hàng cứ làm Gia Hàng, làm một người dân
thường nhỏ bé thôi, không phải là vợ thiếu tướng gì cả.
Thủy lôi bùng nổ dưới đáy sâu, mặt nước vẫn phẳng lặng, nhưng đáy hồ đang cuồn cuộn sóng.
Ông bà Gia biết biểu hiện của Gia Doanh không một chút thuyết phục, nhưng
họ hiểu con gái mình, chắc chắn đã xảy ra chuyện mà họ không biết, họ
chỉ có thể giữ im lặng trong bất lực.
Trong không khí yên lặng đến chết chóc, ông Án Nam Phi thình lình đứng bật dậy, xô ghế bỏ ra ngoài.
Gia Hàng ôm Tiểu Phàm Phàm, đăm đắm nhìn chị gái.
Bà Ân Xán cảm thấy dở khóc dở cười nhất, có phải tưởng rằng Gia Hàng sinh con là được lên trời rồi không?
- Cô Gia coi hôn nhân là trò đùa sao?
- Cuộc hôn nhân không cần lời chúc phúc của cha mẹ, liệu có thiêng liêng
như Thánh kinh không? – Gia Doanh hỏi ngược lại. Điện thoại đặt trong
túi xách phía sau lưng đang réo lên từng hồi như gọi hồn. Chị chỉ coi
như không nghe thấy.
Bà Âu Xán lặng thinh, mặt mũi xanh xám vì tức tối.
Trác Thiệu Hoa lặng lẽ đứng dậy, chầm chậm quay về phía Gia Hàng:
- Chị hai cũng nói Gia Hàng là người trưởng thành rồi, vậy hãy hỏi ý kiến cô ấy.
- Được, Hàng Hàng, con trả lời đi.
Mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía cô.
Haizz, Gia Hàng thích đề trắc nghiệm nhưng lại sợ câu hỏi CÓ – KHÔNG, đề kiểu
đó rất nhiều bẫy, một khi đã trả lời sẽ không còn cơ hội thay đổi.
Cô nhìn sang chị hai theo thói quen, tim như thắt lại, trong mắt chị hai
ánh lên sự sợ hãi, thê lương, bất lực, khẩn cầu, còn tràn ngập nỗi áy
náy, tự trách.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Tiểu Phàm Phàm kéo mấy sợ tóc của cô xuống nghịch, cô cảm thấy da đầu mình đau nhói.
- Gia Hàng? – Trác Thiệu Hoa đi vòng qua bàn, tới bên cạnh cô, dịu dàng
vỗ vai cô. Cô cắn môi, dúi Phàm Phàm vào lòng anh, muốn cười, nhưng
chẳng cười nổi.
Cây cung trong đầu Trác Thiệu Hoa như muốn đứt tung, trái tim rơi thẳng xuống:
- Gia Hàng, đừng đùa nữa.
- Thủ trưởng, chúng ta… no rồi, em đưa bố mẹ và chị về. Đại thủ trưởng, bà nội Phàm Phàm, hai người cứ ăn từ từ ạ.
Quản lý nhà hàng há hốc mồm, mới dọn được hai món mà khách khứa đã rút lui?
Gia Doanh nghẹn ngào ôm lấy Gia Hàng, Hàng Hàng luôn khiến chị ấm lòng!
Trác Thiệu Hoa không nhìn người khác, anh chỉ đau đáu nhìn Gia Hàng, trong
khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, Gia Hàng ngoái nhanh đầu lại nháy mắt với
anh.
Tựa như vừa trải qua cuộc hành trình giữa thiên đường và địa ngục.
Thật hổ thẹn, anh còn không bình tĩnh được như cô nhóc này.
Cục diện bế tắc này, lấy đá chọi đá sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, chỉ có lui về một bước rồi tìm một lối thoát hòa bình.
Ông bà Gia dìu nhau, Lạc Gia Lương tiến lên trước dắt tay họ, rồi hạ giọng bảo Tử Nhiên đỡ vai mẹ.
Nhìn thấy nhiều người cùng lúc đứng dậy như vậy, Phàm Phàm cứ tưởng được ra
ngoài chơi nên rất hào hứng, nhưng từng người một cứ thế đi ra ngoài,
còn cu cậu và bố lại đứng yên một chỗ.
Cậu nhóc sốt ruột kêu lên.
Heo vẫn đi thẳng về phía trước, không ngoái đầu lại.
Cậu nhóc đổi sang khóc, khóc giả vờ, không có nước mắt. Khi nước mắt thật
l