
m.
Hàng Hàng ở nhà họ Trác, không tránh khỏi đụng mặt với Án Nam Phi, tình yêu
có sâu sắc đến mấy cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy.
- Suốt mấy năm nay, em vẫn luôn giấu chuyện của Hàng Hàng, anh có từng oán trách em không?
- Thực ra trông em chỉ giống như chị của Hàng Hàng thôi, nói là mẹ anh không tin đâu.
Gia Doanh cười trong nước mắt, chị ngẩng đầu lên, nhìn sợi tóc bạc trên trán Lạc Gia Lương:
- Gia Lương, sao anh già nhanh vậy?
- Làm bố của một đứa con trai, một đứa con gái, có dễ dàng không?
- Vậy anh có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc của anh chẳng phải đều lồ lộ trên mặt hay sao? – Lạc Gia Lương toét miệng, nở một nụ cười chất phác.
Ông Gia đi gõ cửa, đẩy ra, Gia Hàng và Tử Nhiên đang chơi game trên máy tính, dáng vẻ mê mải, khiến ông thấy buồn.
Tử Nhiên dẩu mỏ lên, nó bị ông bà ngoại đuổi cổ ra phòng khách.
Gia Hàng ngồi thẳng dậy:
- Bố, mẹ, bố mẹ có gì thì cứ nói, con chịu đựng được.
Bà Gia đưa mắt nhìn ông Gia, rồi cất tiếng trước:
- Hàng Hàng, cửa nhà Thiệu Hoa cao quá, bố mẹ ở đó tay chân lòng ngóng, nói cũng không dám nói, thở cũng không dám thở.
Gia Hàng gật đầu, mẹ mới đang dạo đầu thôi, còn chưa vào đề đâu!
- Mẹ chồng con nói năng, đối xử với người khác đều khinh khỉnh cao ngạo.
Mẹ chỉ có hai chị em con, sau này muốn tới thăm con cũng không được.
Gia Hàng cười cười, tiếp tục làm nền.
Bà Gia chép miệng nhìn Gia Hàng, sắp không nói tiếp được nữa rồi, bà đưa mắt cầu cứu ông Gia.
- Hàng Hàng, làm bố mẹ mong mỏi nhất là con cái mình có tiền đồ, điều đó
còn vẻ vang hơn làm quan hay phát tài. Con vẫn luôn là niềm tự hào của
bố, nếu con có thể ra nước ngoài học, không biết bố sẽ đắc ý đến mức nào với bà con lối xóm.
Gia Hàng toét miệng, để lộ ra hai hàm răng
trắng bóng, nói không được, không nói cũng không được. Bố mẹ đang quanh
co, cô cứ phụ họa theo là được.
- Hàng Hàng, con rất thích Thiệu Hoa phải không? – Ông Gia hỏi.
- Anh ấy là bố Phàm Phàm.
- Nói thật với con, bên sui gia như vậy, bố mẹ cảm thấy rất vất vả, cũng
không thấy con thoải mái ở chỗ nào. Cả đời không phải là chuyện ngày một ngày hai mà cắn răng chịu đựng là được. Tuy là vì Phàm Phàm, con có thể thuyết phục bản thân mình chiều theo họ, nhưng con heo nhỏ có cánh nhà
ta thật sự không muốn bay nữa sao?
Câu nói này thật sự đã chạm
đến một sợi dây yếu mềm trong lòng Gia Hàng, nhưng nó vẫn chưa tấu lên
khúc nhạc chính của ngày hôm nay, cô vẫn đang đợi.
- Bố mẹ muốn con đi du học nước ngoài, có được không?
- Được ạ! – Gia Hàng nhận lời hết sức sảng khoái, đến văn bản pháp luật
cũng phải qua mấy lần soạn thảo, cô lúc nào cũng có thể phản cung.
Ông bà Gia đưa mắt nhìn nhau thở dài:
- Con không cần phải nghĩ ngợi gì hết, những chuyện khác cứ để bố mẹ và chị con xử lý.
- Phàm Phàm… – Bà Gia khóc nấc lên. – Con yên tâm, dù ở nhà ta hay nhà Thiệu Hoa, Phàm Phàm cũng sẽ ổn cả.
Cô không nghi ngờ chuyện này, cô không phải lo cho người khác, có thủ trưởng ở đó, Phàm Phàm nhất định sẽ ổn.
- Bố, mẹ, hai người còn chuyện gì cần nói với con không?
- Không! – Hai ông bà chối đây đẩy.
Gia Hàng đảo mắt mấy vòng, cười híp mắt lại.
Bữa trưa hết sức đơn giản, anh rể làm mì, cô và Tử Nhiên nịnh nọt ăn hết một bát to, những người khác chỉ gẩy vài sợi.
Sau bữa trưa, chị hai bèn chuẩn bị chăn đệm trên sàn phòng ngủ. Tử Nhiên và anh rể ngủ trong phòng Tử Nhiên, Gia Hàng và chị ngủ trên sàn nhà,
nhường giường cho ông bà Gia. Đồ đạc ở khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang và
đồ ở chung cư của Gia Hàng, Lạc Gia Lương bắt xe đi lấy về một lượt.
Gia Hàng giúp Gia Doanh trải chăn đệm, liếc lên sàn nhà, không nói không rằng.
Cả buổi chiều cô rúc trong phòng Tử Nhiên lên mạng đọc tin tức, bài viết
về hoa diễn vĩ xanh ùn ùn khắp nơi như châu chấu, nhưng về những trang
mạng bị tấn công, phía chính phủ nói rõ thông tin khách hàng không hề bị rò rỉ, tất cả đều là do người khác tung tin đồn nhảm. Người phát ngôn
của Bộ Công nghệ Thông tin cũng chỉ lên tiếng đề nghị website tăng cường công tác bảo mật. Nhưng ai mà tin nổi? Hoa diên vĩ xanh đã bị thổi
phồng như yêu quái, nhắc tới là cộng động mạng đổi sắc.
“Giang hồ tuy là nơi người tài xuất hiện, nhưng cũng không thiếu kẻ mạo danh!”
Gia Hàng cũng viết một bài trả lời.
Chuông cửa reo.
- Để cháu mở! – Tử Nhiên xung phong.
Bố mẹ và chị hai đang nói chuyện trong phòng ngủ, Lạc Gia Lương đang tất bật trong bếp.
- Bố ơi…
Không biết người đến là ai, Tử Nhiên hình như hơi căng thẳng.
Gia Hàng mở toang cửa ra.
Ánh mắt Trác Thiệu Hoa bừng sáng lấp lánh, như thể sau bao ngày trèo đèo
lội suối, cuối cùng cũng nhìn thấy làn khói chiều bảng lảng trên nóc nhà mình.
- Sao anh lại chạy tới đây? – Cô đẩy Tử Nhiên ra, lo lắng ngắm nhìn anh.
Trên mặt thủ trưởng không thể hiện dù chỉ một chút tức giận, như thể chưa
từng có chuyện gì xảy ra. Gia Hàng thật sự toát mồ hôi, dù nói thế nào,
hôm nay những gì người nhà cô thể hiện trên bàn ăn không thể nói là lịch sự được.
- Đi nghe ngóng. Bố mẹ đâu? – Trác Thiệu Hoa nho nhã lễ phép, còn trìu mến xoa đầu Tử Nhiên.
Trong lúc trò chuyện, mọi n