
hình dạng để hình dung những người anh quen,
thì bọn họ là hình vuông, Thành Công là hình tròn, còn cô lại chẳng theo quy tắc nào hết, thích vuông thì vuông, thích tròn thì tròn, thậm chí
còn có thể trở thành hình tam giác.
Đêm cuối cùng ở Lan Châu, anh nằm mơ thấy cô. Ở sân bay, anh bế Phàm Phàm, cô xách hành lý. Phàm Phàm khóc khàn cả giọng, cô nghe thấy nhưng không chịu quay đầu lại, xách
hành lý bước qua vạch kiểm tra, từng bước đi xa dần.
Mấy đêm khi
Giai Tịch qua đời, anh cũng không bi ai đến thế. Khi tỉnh lại, ngồi dậy
hút một điếu thuốc đến khi trời sáng, tâm trạng nặng nề như bầu trời u
ám ngày đông. Anh cầm điện thoại lên, muốn được nghe giọng nói của cô,
cuối cùng lại đặt xuống.
“Hi hi…”. Không biết mơ thấy gì vui vẻ, Tiểu Phàm Phàm cười khanh khách.
Anh dịu dàng vỗ về con, hạ giọng hỏi:
- Phàm Phàm, muốn có mẹ, cố gắng là được phải không?
Tiểu Phàm Phàm cười rõ tươi.
Gia Hàng ngủ rất ngon, hình như có cơn gió nhẹ thổi đâu đây, thổi từng đợt vào mặt cô, ngưa ngứa…
Mắt hơi tí hí, trước mặt hiện ra một gương mặt nhỏ đang chảy nước dãi, cơn
gió nhẹ là bàn tay mềm như bông của cu cậu, đang tò mò sờ tới sờ lui
trên mặt cô.
- Tiểu Phàm Phàm, con đấy à! – Cô bật dậy cụng đầu với thằng bé, như chơi trò đấu bò hồi nhỏ.
Mới đầu Tiểu Phàm Phàm rất vui, nhưng cô không để ý nên đụng cho cu cậu một cái đau điếng, cu cậu nhếch miệng, nước mắt vòng quanh.
- Ôi ôi, Heo hư quá! Mạnh mẽ lên, chúng ta không khóc. – Cô vội ôm thằng nhóc vào lòng dỗ dành.
Nhóc thối đã thay quần áo mới rồi, đúng là tiền nào của nấy, đẹp trai hơn lúc thường rất nhiều.
- Nói cho con biết nhé, đây là Heo mua đấy! – Qua một đêm, ruột vẫn đau. – Ai bế con vào đây?
- Phu nhân tỉnh rồi! – Thím Đường từ phòng vệ sinh bước ra. – Thiếu tướng đã ra khỏi nhà từ sớm, dặn cô đợi cậu ấy về.
Ý là, hôm nay không được ra khỏi cửa.
Cô nhíu mày, tiếp tục chơi với Phàm Phàm. Liếc thấy máy tính và sách vở
trên bàn, mở tủ quần áo ra, nhìn thấy quần áo được xếp ngay ngắn bên
trong.
- Đây là do dì Lữ sắp xếp ạ? – Cô hỏi thím Đường.
- Thiếu tướng không cho bọn tôi làm, cậu ấy nói phu nhân bận đi tập huấn.
Mặt dày như cái thớt cũng đỏ như tôm luộc rồi.
Điều này có kỳ lạ không? Kỳ lạ, đột nhiên có cảm giác mơ hồ không thể nói
ra. Một luồng nhiệt nóng dập dềnh trong tim, cuộn lên mấy vòng, Gia Hàng bồng bềnh trôi trong đó.
Có lẽ là xấu hổ.
Thím Đường phải giặt quần áo cho Phàm Phàm nên để cậu bé chơi với mẹ. Phàm Phàm cười
tít mắt rúc vào trong chăn, cái chân nhỏ ung dung gác lên bụng cô. Gia
Hàng cũng không vội dậy, cứ để mặc cậu bé. Chơi chán, Tiểu Phàm Phàm lại lăn ra ngủ.
Gia Hàng không dám nhúc nhích, thím Đường lại không đi vào, cô đành phải nằm bên cạnh cậu nhóc, sau đó, cô cũng ngủ luôn.
- Đúng là mẹ con máu mủ, trông thằng nhóc ngủ với mẹ ngoan biết mấy! – Dì Lữ và thím Đường rón rét đi vào, nhìn nhau mỉm cười rồi khép cửa lại.
Gia Hàng tỉnh dậy bởi tính ê a của Tiểu Phàm Phàm, mặt cu cậu đỏ gay.
Cô vội gọi thím Đường.
- Phàm Phàm chắc chắn lại làm trò xấu rồi! – Thím Đường đã quen với vẻ mặt này của cu cậu.
Mở tả ra, quả nhiên trong đó đầy một bịch “vàng”. Gia Hàng bịt mũi, cười ngặt nghẽo chê Phàm Phàm xấu.
Cậu nhóc cũng nhệch miệng ra cười theo.
Gia Hàng tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã lên tới ngọn cây. Cô thẫn thờ dựa
vào cửa, những bộ quần áo bé xíu phơi trong sân, những bồn cây khỏe mạnh được tỉa tót gọn gàng, mùi nếp thơm tỏa ra từ chái bếp, tiếng bi bô của Tiểu Phàm Phàm… thật giống một mái nhà hạnh phúc và ấm cúng!
Khi ánh mắt lướt qua căn phòng vẽ ở phía đối diện, cô khẽ thở dài, quay người đi vào phòng.
Ăn trưa xong, cô nhận được điện thoại của Mã Soái hỏi cô đã xem xong hợp
đồng chưa, có ý kiến gì không, hôm nay nếu cô ký hợp đồng, công ty sẽ
lập tức triển khai thực hiện các công việc tiếp theo.
- Tôi không có ý kiến gì, bây giờ tôi sẽ tới đó. – Cô đang muốn tìm lý do để chuồn đây!
Máy tính và sách trước mắt có dùng tới, cô sẽ mang đi trước. Vừa mới cho
vào túi, trong sân đã vang lên tiếng xe ô tô, thủ trưởng đã về.
- Ra ngoài? – Câu hỏi ngắn gọn.
- Hôm nay ký hợp đồng. – Cô thành thật khai báo, mấy cái túi trong tay là tiện thể xách theo.
- Đợi anh năm phút. – Thủ trưởng đón lấy mấy cái túi, nhét vào trong xe, rồi cầm lấy chìa khóa trong tay cậu lính.
- Không cầu đâu!
Kế toán công ty Trì Sánh chắc sẽ chuyển tiền vào thẻ của cô, hình như
không cần bảo vệ đưa đón. Hơn nữa nếu anh ở đó, cô sẽ càng lo lắng cho
đồng tiền của mình hơn.
- Đây là chuyện lớn. – Giọng thủ trưởng tỏ ý không cho phép từ chối.
Cô hậm hực hừ một tiếng tỏ ý phản đối, tự nhắc mình hôm nay nhất định phải khóa mồm khóa miệng, không được nói linh tinh.
Thủ trưởng mặc một chiếc áo khoác màu nâu dài tới gối, quần màu tàn, cổ quàng chiếc khăn đen trắng lần trước.
Ai da, người ta ba phần dung mạo, bảy phần trang điểm, thủ trưởng vốn đã
bảy phần dung mạo, phen này rõ là công tử dịu dàng như ngọc mà.
Không đúng, câu này nữ tính quá, thủ trưởng phải là tuấn tú hơn người, lạnh lùng phi phàm.
Cô đúng là tấm gương đạo đức