
ớng Thái Hoàng Thái Hậu,
"Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, vì Hi nhi, Nguyệt Khê chỉ có thể tạm
thời để ngài chịu ủy khuất, chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh cứu Hạo Nguyệt,
Nguyệt Khê nhất định sẽ thả ngài."
"Ngươi. . . . . ." Nghe Nguyệt Khê nói vậy,
Thái Hoàng Thái Hậu giận đến đứng bật dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt Nguyệt
Khê, nheo mắt lại, "Ngươi giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi?"
"Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê
biết chỉ có ngài mới có thể để cho Tấn nhi xuất binh, Nguyệt Khê chỉ có thể làm
như vậy, con quyết không thể để cho Hi nhi mang tiếng là vị vua mất nước, xin
Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ."
Pang ——
Lời vẫn chưa nói hết, Thái Hoàng Thái Hậu cho một cái
tát vang dội trực tiếp trên mặt Nguyệt Khê, "Ngươi dám giam cầm Ai
gia để uy hiếp Tấn nhi, ngươi không phải là người?"
Thái Hoàng Thái Hậu hướng về phía Nguyệt Khê từng bước
ép sát, "Mười tuổi thì bên người Tấn nhi cũng chỉ có Ai gia là người thân,
ngươi biết Ai gia đối với Tấn nhi mà nói quan trọng thế nào sao? Ngươi thế
nhưng vì đứa con trai này, liền không chút nào xem Tấn nhi nghĩ thế nào, nữ
nhân như ngươi, hoàn toàn không xứng làm một mẫu thân, Ai gia thật hối hận là
ban đầu không để cho Tấn nhi lấy mạng ngươi!"
Thái Hoàng Thái Hậu nói một câu, lại ép Nguyệt Khê lui
về phía sau một bước.
Mà một tát này của Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê
cũng không có gan đánh trả, mặc dù bà ta đã rời Kim Lăng đi hơn mười năm, không
biết thay đổi như thế nào, nhưng bà ta cũng là lần đầu tiên thấy Thái Hoàng
Thái Hậu tức giận đến tát bà ta một bạt tay.
Cho dù tiên hoàng chết là do bà ta, Thái Hoàng Thái
Hậu đối với bà ta vẫn khách khí, nhưng lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu lại động
thủ đánh bà ta.
Bà ta biết lần này Thái Hoàng Thái Hậu nhất định rất
tức giận, nhưng bà ta không có cách nào, nàng không thể để cho Hạo Nguyệt quốc
sinh linh đồ thán.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài mắng chửi đi, Nguyệt
Khê rất có lỗi với Tấn nhi, nhưng. . . . . ."
Pang ——
Cái tát thứ hai vang lên lần nữa, "Ngươi biết rất
có lỗi với Tấn nhi ngươi còn dám làm như vậy, Ai gia chưa từng thấy nữ
nhân nào không biết xấu hổ như ngươi!"
"Bà. . . . . . Bà lại đánh ta?" Lần này,
Nguyệt Khê có chút cả giận, nhưng cũng không có dám biểu hiện ra.
"Ngươi rốt cuộc có thả Ai gia trở về không?"
Thái Hoàng Thái Hậu không để ý tới những lời này của Nguyệt Khê mà ép sát bà ta
mở miệng nói.
Che gương mặt nóng lên, Nguyệt Khê che mặt nhìn thẳng
Thái Hoàng Thái Hậu, "Chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh, ta liền thả
ngài."
"Ngươi. . . . . ." Lúc này Thái Hoàng Thái
Hậu hận không đem thể Nguyệt Khê băm thành vạn đoạn, bà hiện tại mới hoài nghi,
nữ nhân này rốt cuộc có chỗ nào để cho nhi tử của bà yêu đến chết, quan trọng
hơn là, nữ nhân này một chút cũng không xứng làm mẫu hậu của Tấn nhi.
Lần này, Thái Hoàng Thái Hậu cảm giác mình tựa hồ mình
đã hại đến Tấn nhi.
Lần này bà bị giam lỏng, khẳng định không chỉ là ý tứ
của Nguyệt Khê, phía sau hẳng định còn có bàn tay đen hướng dẫn bà ta làm vậy,
nếu như không có người thất lễ lợi dụng bà ta, bà ta là tuyệt sẽ không có gan
suy nghĩ giam lỏng bà để uy hiếp Tấn nhi.
Quả nhiên —
Thái Hoàng Thái Hậu đang lo lắng như vậy, bên ngoài trướng
vang lên thanh âm đắc ý mang theo giễu cợt, hơn nữa còn là một nữ nhân.
"Quả nhiên là nữ nhân ngốc nghếch!"
Theo lời này rơi xuống, rèm cửa bị vén lên rồi, từ
bên ngoài trướng đi vào ba nữ nhân.
Mạn
Yên (Như Mộng), Nguyệt nhi cùng với Mạn Yên Lan mụ mụ.
Mấy người của Như Mộng xuất hiện càng thêm để cho Thái
Hoàng Thái Hậu xác định điểm này, chuyện cũng không đơn giản như Nguyệt Khê đã
nói, xem ra là có người muốn lợi dụng chuyện Nguyệt Khê muốn mượn binh tới đả
kích Tấn nhi.
"Các ngươi là ai?" Thái Hoàng Thái Hậu cố
giả bộ trấn định nhìn về phía đám người Như Mộng.
"Ai?" Như Mộng cười, nhướng mày, nhẹ giọng
hồi đáp: "Người muốn mạng của Hoàng Phủ Tấn."
"Các ngươi. . . . . ." Nguyệt Khê không dám
tin nhìn Như Mộng, "Các ngươi không phải nói bắt Thái Hoàng Thái Hậu tới
đây chỉ là vì để cho Tấn nhi xuất binh sao? Các ngươi. . . . . ."
Lời của Như Mộng làm cho Nguyệt Khêkhẩn trương, đúng
vậy mặc dù bà ta muốn Tấn nhi xuất binh giúp bà ta, nhưng bà ta thực sự không
nghĩ đến việc muốn hại hắn.
"Ngươi thật là một nữ nhân ngây thơ!" Như
Mộng liếc bà ta một cái, "Ngươi nghĩ rằng chúng ta ăn no rỗi việc , không
có gì làm nên giúp một người xa lạ như ngươi để làm gì?" Vừa nói, Như Mộng
để sát vào Nguyệt Khê suối, tiếp tục nói: "Ngươi thật cho là chúng ta tự
dưng xuất hiện thiện tâm sao? Hoàng Phủ Tấn cũng quá đáng thương, thế nhưng lại
có một mẫu thân như ngươi vậy!" Vừa nói, Như Mộng còn cười điên cuồng mấy
tiếng.
"Ngươi. . . . . ." Lần này, Nguyệt Khêkhông
lời có thể nói, đôi môi mang theo hơi run rẩy, bà ta không nghĩ tới mình một
lòng nghĩ tới Hi nhi, lại sẽ gián tiếp hại Tấn nhi.
"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Thái
Hoàng Thái Hậu có vẻ rất bình tĩnh, lúc này, bà không thể quá khẩn trương, hiện
tại Tấn nhi thật sự