
đã rút ra khỏi địa giới Hạo Nguyệt,
tổn thất nghiêm trọng, vừa giúp Hạo Nguyệt, vừa báo được mối thù của mũi tên
ngày đó.
"Tấn, ta phát hiện chàng cười lên so với thời
điểm không cười càng thêm đẹp trai."
Hai người ngồi ở trước bàn đá trong ngự hoa viên, ánh
mặt trời ấm áp chiếu xuống, hai người lẳng lặng thưởng thức trà, cuộc sống ở
lúc này thoạt nhìn tốt đẹp vô cùng.
Tiểu Thiên nằm ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn xem
tấu chương, nụ cười nơi khóe miệng lại tràn đầy gió xuân, nàng không nhịn được
mở miệng nói. Vẫn còn nhớ mình lần đầu tiên gặp hắn, người này lại hướng cái
mặt đen về phía nàng, khen hắn có bộ dáng đẹp trai nhưng hắn lại bày ra bộ dáng
hận ý muốn đem nàng một cước giết chết, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến cho lòng
nàng sợ hãi.
Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn
nở nụ cười, bỏ tấu chương xuống, đưa tay đem nàng kéo lại bên cạnh mình,
ngồi vào trên đùi của mình, mở miệng nói: "Vậy về sau ta phải cười thật
nhiều, như vậy về sau hoàng nhi của chúng ta sinh ra, sẽ giống như cha hắn, vừa
đẹp trai lại mê người ."
"Chàng thật là một hoàng đế không biết e thẹn, tự
khen mình như vậy!" Tiểu Thiên tức giận liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, bật
cười.
"Thiên Thiên, dáng dấp của hoàng nhi của chúng ta
phải nói là rất tuấn tú..., sẽ có thể cưới được một cô gái giống như mẫu hậu
hắn không khuynh quốc vậy cũng khuynh thành." Hoàng Phủ Tấn cười đến mặt
rực rỡ, trải qua cuộc sống như thế khiến cho hắn thật không muốn làm hoàng đế.
Mà câu khích lệ này của hắn để cho Tiểu Thiên cười
cong cả mắt, mặt mày tươi như gió xuân, "Nể tình chàng khen như thế ta, ta
sẽ thưởng cho chàng, chàng nói đi, muốn phần thưởng gì nào?"
"Ta muốn. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn tay hướng
ngực Tiểu Thiên tìm kiếm, hôn vào môi Tiểu Thiên một cái, cười xấu xa
nói: "Như vậy thì thế nào?"
"Ai nha, chàng đừng không đứng đắn nữa, nơi này
là ngự hoa viên!" Tiểu Thiên tức giận đánh rớt tay Hoàng Phủ Tấn, nhìn
liếc chung quanh, đỏ bừng mặt.
"Vậy chúng ta có thể trở về Vân Tiêu cung
đi!" Hoàng Phủ Tấn không chịu buông tha .
"Chàng đừng không đứng đắn nữa, nhanh lên một
chút làm hoàng thượng tốt, đem tấu chương xem xong đi." Tiểu Thiên từ trên
đùi Hoàng Phủ Tấn đứng lên, ngồi vào một bên trên ghế, đem tấu chương
đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
"Được rồi, vậy ta nhanh lên một chút xem xong,
rồi chúng ta tiếp tục cố gắng đem hoàng nhi tạo thành." Hoàng Phủ Tấn
giảo hoạt khiến Tiểu Thiên trừng mắt nhìn.
"Lại nữa, gã lưu manh này!" Tiểu Thiên tức
giận trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nếu tiểu tử này đến thế kỷ 21, không
biết có thể đem bao nhiêu thiếu nữ lừa gạt lên giường .
"Ta biết Thiên Thiên yêu thích ta lưu manh đùa
bỡn!" Hoàng Phủ Tấn đột nhiên để sát vào bên tai Tiểu Thiên, vô lại nói ra
những lời này, khiến Tiểu Thiên phải bật cười.
Người nầy. . . . . .
Nhìn gò má Hoàng Phủ Tấn lúc này, vẻ mặt nghiêm túc
xem tấu chương, nàng nhìn đến mức xuất thần.
Thật là một nam tử tuyệt sắc, một cực phẩm nam nhân
như vậy thế nhưng sẽ là trượng phu của nàng.
Có tài có mạo, có quyền thế, tiền nhiều lại tài giỏi,
nam nhân như vậy, một đế vương như vậy thế nhưng sẽ trở thành trượng phu của
nàng.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một vấn đề nhỏ, dường như lúc
nàng tới đây trước đã là 24"Tuổi" đi, mà thối hoàng đế không đứng đắn
giống như trẻ mãi không già.
Oa a! Bây giờ mới biết cảm giác mình là trâu già gặm
cỏ non.
Hơn nữa này cỏ non còn không phải là một loại cỏ non
bình thường, mà còn là giống thực vật sinh trưởng cực hiếm nha. Hắc hắc ~~~
Bất quá, bất quá, dường như hoàng hậu trước đây chỉ
mới 18 tuổi, căn cứ vào số tuổi của thân thể, nàng cũng không tính là ăn cỏ non
nữa.
Oa ken két ~~~ thế này nàng lời lớn nha, tự dưng được
giảm liền sáu tuổi. Ừ! Ừ! Không tệ, thật không tệ!
Nghĩ tới đây, nàng không tự chủ được bật cười, khiến
Hoàng Phủ Tấn đang xem tấu chương ngẩng đầu lên.
"Nghĩ đến cái chuyện vui gì mà cười như
vậy?" Nhìn nụ cười rõ ràng trong mắt Tiểu Thiên, bộ dạng tựa hồ thật cao
hứng, Hoàng Phủ Tấn mặt hứng thú dồi dào mở miệng hỏi.
"Không có, ta là cao hứng ah ." Tiểu Thiên
hướng về phía hắn le lưỡi một cái, tùy tiện tìm một đề tài chuyển hướng,
"Hoàng thượng, xem tấu chương mệt chết đi, ta xoa bóp cho chàng!"
Vừa nói, nàng từ trên ghế đứng lên, định hướng ra sau
lưng Hoàng Phủ Tấn, mới đi hai bước, nàng lại trước mắt đột nhiên tối sầm, cái
gì cũng không nhìn thấy.
Nhắm mắt lại, nàng chống vào cái bàn một lúc lâu, tầm
mắt mới từ từ sáng lên.
"Thiên Thiên, sao vậy?" Tiểu Thiên cử
động có chút kì lạ, Hoàng Phủ Tấn cũng đã nhìn ra, trong mắt của hắn thoáng
chút khẩn trương!
Cảm giác khó chịu do bóng tối mang đến cũng mất dần,
lúc này Tiểu Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra,
"Không có sao nữa, có thể là ngồi quá lâu, đột nhiên đứng lên có chút
không thích ứng liền choáng váng đầu."
Nàng cũng không có cảm thấy có gì không ổn, đi
tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nắm bờ vai của hắn.
Mặc dù Tiểu Thiên nói như vậy, Ho