Polly po-cket
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

ông xoáy xâu vào câu trả lời của tôi. Em đã đặt ra một câu trả lời khác.

Biết phải nói với em làm sao đây nhỉ? Tôi biết mình có thể không trả lời nhưng tôi không nghĩ mình có thể từ chối em bất cứ điều gì. Tuân thủ

điều tôi đã chọn, tôi quyết định thành thật.

“Vì tôi không muốn cô làm những điều đó” – Tôi nói, đúng là như vậy mà.

Sao em lại chỉ toàn chọn con trai làm con mồi nhỉ? Nghĩ đến việc em kề

môi lên cổ một thằng con trai khác là tôi muốn điên lên rồi.

“Vậy tại sao anh luôn chỉ tránh đòn mà không đánh trả?” – Một lần nữa em hỏi sang chuyện khác và bỏ qua vấn đề vừa hỏi. Cám ơn vì em đã như thế. Em là xoáy xâu vào thì tôi đảm bảo tôi sẽ không dấu nổi tình cảm của

tôi với em.

Cảm ơn em là một chuyện nhưng tôi cũng đang muốn nổi nóng với em đây.

Sao lại hỏi như thế? Em nghĩ tôi có thể ra tay với em sao? Tôi thà tự

mình đánh mình còn hơn là tôi đánh em. Ừ thì em không biết là tôi yêu

em. Nhưng câu hỏi của em vẫn làm tôi thấy bực mình.

“Tôi không thể” – Lần này tôi thật sự muốn em hỏi xem vì sao tôi không

thể. Haizzz! Em mà hỏi thì tôi sẽ nói luôn “vì tôi yêu em”. Tôi quyết

định rồi. Tôi sẽ không dấu nữa. Yêu đơn phương thì yêu đơn phương nhưng

ít nhất tôi cũng muốn em biết tình cảm của tôi. Có lẽ em sẽ thấy hoang

đường, sẽ không tin. Nhưng tôi muốn nói. Để đến ngày mai tôi lại không

có dũng khi để nói cho xem.

Thất vọng thật! Em đã không hỏi thêm điều gì nữa. Em im lặng và tôi cũng chỉ biết im lặng.

Có khi nào em nhạy cảm đến mức nghe vậy thôi đã hiểu là tôi yêu em không nhỉ? Tôi nửa muốn như vậy nửa muốn không. Nếu em biết mà giả vờ như

không biết thì tôi phải làm sao? Nếu em biết rồi phớt lờ luôn thì tôi

phải thế nào? Haizzz! Em làm tôi đau đầu quá.

Đột nhiên em đứng lên làm tôi hơi giật mình. Rồi em đi về phía ban công

và nhảy xuống bên dưới. Em muốn đi sao? Chỉ vậy thôi sao? Không hỏi thêm gì nữa à? Em rời khỏi phòng một giây thôi tôi đã bắt đầu thấy nhớ em

rồi.

Buồn thật! Em chẳng hỏi thêm gì nữa. Có vẻ em không muốn biết về cái lí

do khiến tôi không thể làm tổn thương em. Thôi thì để em đi vậy. Ngày

mai tôi sẽ lại âm thầm đi bên em như cái cách mà tôi vẫn thường làm. Xem ra thì tôi quá tham lam rồi. Được đi bên em thì lại muốn được trò

chuyện với em. Được trò chuyện rồi thì lại muốn thổ lộ cùng em. Tôi phải giáo huấn lại bản thân thôi. Phải biết tự bằng lòng.

“Rầm!!!” – Tiếng động lớn làm tôi giật mình và theo sao đó là tiếng vỡ

của gạch ngói. Nó phát ra từ trên nóc nhà. Giường như có cái gì vừa rơi

xuống và có vẻ nóc nhà tôi đã bị thủng.

Thiên thạch rơi sao? Rơi vào nóc nhà nhà tôi à?

Một thắc mắc chạy ngang qua đầu tôi. Tôi là người không thể chết. Những

vật nhọn vừa đâm vào da tôi thì lập tức sẽ tan chảy. Chất độc vào người

tôi sẽ bốc hơi sạch sành sanh. Vậy nếu bị thiên thạch đè thì tôi có chết không nhỉ.

Tôi đưa tay gõ đầu mình vì cái thắc mắc ngộ nghĩnh của mình. Có lẽ tôi nên ra ngoài xem thế nào.

Vừa ra đến ban công, tôi hoàn toàn bị bất ngờ khi thấy em đang đứng bên

dưới nhà tôi và cười hả hê. Nhìn em hoàn toàn hồn nhiên, gương mặt bừng

sáng với nụ cười thích thú. Hình ảnh này làm tình yêu tôi dành cho em

nhiều lên không ít.

Em nhìn tôi, miệng vẫn cười. Rồi em quay người đi vào nhà. Bóng lưng nhỏ nhắn của em đã khuất sau cánh cổng nhưng tôi vẫn còn nghe tiếng cười

của em.

Nhưng ngay sau đó, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Em đứng trước nhà tôi nhưng tôi không cảm nhận được mùi máu của em. Dường như khả năng dấu mùi máu

đang dần hình thành trong em. Nếu một ngày em bỏ đi đâu đó và dấu luôn

mùi máu thì tôi sẽ không biết phải tìm em thế nào, mùi hương của em

không đủ mạnh để tôi có thể luôn cảm thấy nó dù ở xa thế nào. Đột nhiên

lòng tôi ngập trong lo lắng và bất an.

Tôi tò mò nhìn qua nhà bên cạnh thì thấy khá nhiều người ở đó. Họ là thợ được thuê đến để sửa mái tôn. Một lần nữa, tôi mỉm cười thích thú khi nghĩ đến cái lỗ thủng trên mái tôn nhà hắn. Tốt nhất là nó to to một tí.

Sau một đêm suy nghĩ tôi quyết định sáng nay tôi sẽ đến trường để xem

tình hình thế nào. Nếu thật sự đã bị lộ và bị truy đuổi thì sẽ phiền lắm đấy nhưng dù sao họ cũng đâu có đuổi kịp tôi.

Tôi đến chạm xe bus và đợi chuyến xe bus quen thuộc.

Mọi thứ đều có vẻ rất bình thường. Chuyến xe bus vẫn đông như mọi khi.

Học sinh đi học, người đi làm, một số phụ nữ vừa đi chợ về. Mọi thứ

không có gì là bất ổn. Nhưng điều này chưa nói lên gì hết.

Xuống khỏi xe bus, tôi ngó ngang ngó dọc trước khi đi vào trường. Hít

một hơi thật sâu và chấn tĩnh mình bằng suy nghĩ mình hoàn toàn có thể

chạy thoát khỏi họ. Tôi bắt đầu tiến vào trường.

Oh bất ngờ làm sao! Mọi thứ vẫn như mọi khi. Mọi người vẫn không nhìn

tôi. Họ nói chuyện với nhau về nhiều vấn đề và không thèm để ý đến tôi.

Bảng thông báo của trường cũng không có cái tin nào kiểu như “trong

trường có quái vật”.

Rời khỏi bảng thông báo, tôi đi về lớp mà trong lòng không khỏi băn

khoăn. Rốt cuộc là vì sao mà tôi chưa bị phát hiện? Hay vì tên kia sợ

quá nên không dám nói?

Tôi cá là thằng bạn cùng nhóm vài hôm trước mà