
đang đứng ngay phía sau cánh cửa kính thông ra ban công.
Hắn nhìn tôi. Đôi mắt không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên hay lo lắng. Cứ như
hắn đã biết trước hoặc đã quá quen với việc này. Cứ như tôi đã đến đây
hàng ngàn lần theo cách này. Hắn quá thản nhiên và tôi không thích điều
đó. Nó làm tôi cảm thấy mình bị xem thường. Việc không thể làm cho kẻ
thù của mình mảy may lo sợ là một điều sỉ nhục.
Hắn mỉm cười với tôi. Điều này làm tôi giật mình. Nụ cười ấy là ý gì
chứ? Mỉa mai chăng? Nhìn không giống lắm! Chào mừng à? Càng phi lí hơn.
Hay cười là cách hắn thể hiện sự ngạc nhiên nhỉ? Hay là tôi cứ tin như
vậy đi cho thoải mái và để bớt cảm thấy bị coi thường.
Đã lí giải xong nụ cười của hắn và bây giờ là đến vấn đề của tôi. Tôi
cảm nhận rõ mình đang ngẩn người ra như bị thôi miên. Hắn quá hoàn mỹ
(có lố bịch lắm không khi nghĩ về kẻ thù của mình thế này không nhỉ?).
Những lần gặp trước tôi chỉ lo nghĩ xem làm thế nào để xử hắn mà không
để ý đến dung mạo của hắn. Một vẻ đẹp cuốn hút với đôi mắt có cái nhìn
chết người. Gương mặt thanh tú và chiều cao quá lí tưởng để làm người
mẫu. Nhìn hắn giống một sinh viên hơn là một kẻ có sức mạnh phi thường.
Không hiểu gương mặt của tôi đang như thế nào mà nụ cười của hắn tắt
ngấm và thay vào đó là một cái mím môi thế kia? Và rồi trước khi tôi
định phá vỡ cánh cửa kính để đi vào trong thì hắn đã mở nó ra cho tôi.
Thế là cuối cùng tôi vẫn phải đi qua cánh cửa do chính tay hắn mở.
Tôi đi vào trong và có phần hơi lúng túng. Bao nhiêu điều tôi định sẽ
nói và sẽ làm với hắn đã bốc hơi khỏi đầu tôi không để lại một dấu vết.
Ngay cả sự giận dữ cũng lặn tăm. Và giờ tôi ở trong tình trạng “chai
ngậm ngọc”. Tôi chỉ biết im lặng. Hay thật!
Hắn cũng im lặng và gương mặt hắn cũng có phần lúng túng. Hắn dùng một
tay nhấc chiếc ghế trong phòng lại cho tôi ngồi. Và tôi chưa kịp suy
nghĩ thì đã thấy bóng mình đang ngồi xuống chiếc ghế qua kính cửa.
Hắn vẫn đứng trước mặt tôi và cách tôi khoảng 2m. Xỏ hai tay vào túi
quần sau. Hắn lại mím môi để lộ hai má lúm đồng tiền mà tôi phải thừa
nhận là rất duyên. Hắn nhìn tôi rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa. Đôi môi
hoàn mỹ vẫn mím chặt.
Rồi như được giải thoát, đôi môi ấy được thả lỏng. Hắn ra khỏi phòng và đi đâu đó.
Haizz! Hắn đi rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi thở hắt ra và thả lỏng
cơ thể. Tại sao tôi lại căng thẳng như thế nhỉ? Tôi không thể hiểu nổi
mình nữa. Cứ như trong tôi có một con người khác vừa mới xuất hiện và nó hành động theo một lí lẽ khó hiểu.
Tiếng bước chân đến gần và tôi quay lại trạng thái căng như dây đàn. Hắn đã quay lại, trên tay cầm một lon coca rồi chìa về phía tôi. Hay thật!
Kẻ thù cũng mời nước nhau sao?
Tôi nhận lon coca từ tay hắn, do tôi vươn tay hơi quá, ngón tay tôi vô
tình chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn. Bất giác tôi rụt tay lại và hơi lo
lắng. Phản ứng này của tôi không phải vì cảm giác chạm vào tay hắn quá
ghê sợ mà trái lại, nó quá tuyệt vời. Nó rất ấm. Nó mang theo hơi ấm mà
tôi vẫn luôn thèm khát. Mọi chuyện đang dần trở nên kỳ quặc ngoài tầm
kiểm soát.
Trước phản ứng của tôi. Hắn cũng rút tay lại một cách chậm rãi và như để che dấu sự bối rối, hắn khui lon nước giúp tôi và một lần nữa chìa lon
nước về phía tôi. Lần này những ngón tay thon dài kia chỉ chụp hờ trên
đầu lon, với kiểu cầm của hắn tôi chỉ việc xòe tay ra và hắn sẽ đặt lon
nước vào tay tôi. Như vậy sẽ tránh được những đụng chạm ngoài ý muốn.
Và mọi chuyện đã xảy ra đúng như thế. Tôi xòe tay ra và hắn đặt lon nước vào tay tôi. Không hề có cái chạm nào và cũng không có hơi ấm nào.
Nhưng điều đó lại làm tôi muốn cáu.
Hắn không quay người lại mà chỉ đi giật lùi. Rồi hắn đụng vào cái bàn gỗ phía sau. Như đã tính toán từ trước, hắn ngồi hờ lên mép bàn, hai tay
khoanh trước ngực. Tôi công nhận dáng đứng của hắn trông rất đẹp.
Im lặng nối tiếp im lặng. Không khí gì thế này? Sao lại là bầu không khí này chứ? Giữa hai kẻ thù lại có những lúc thế này sao? Hay là đang bắt
đầu cuộc thi đấu trí nhỉ? Ai phá vỡ sự im lặng trước người đó sẽ thua?
Nếu vậy thì hắn thua chắc rồi vì sở trường của tôi là im lặng mà.
Thời gian vốn có hai trạng thái một là nhanh vun vút và hai là dài vô
tận. Hai trạng thái này tùy thuộc vào hoàn cảnh và tình trạng tâm lí của con người. Trong trường hợp này nó đã chọn trạng thái thứ hai. Nó trôi
chậm chạp như một cỗ máy cũ kỹ hết dầu nhớt.
Và quả nhiên hắn đã thua trước. Tai tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng hắn.
“Em… à không… cô đến tìm tôi à?” – Hắn mở lời một cách khó khăn.
Thật bất ngờ làm sao! Tôi cứ nghĩ giọng nói của hắn sẽ ồm ồm hoặc cũng
khàn khàn và thấp tè như giọng Olia, nhưng không, giọng nói của hắn rất
ấm. Nghe còn ấm hơn giọng kể trên radio buổi tối.
“Phải” – Tôi nghe thấy mình trả lời hắn. Thật là thất vọng! Giọng tôi lí nhí đến tôi nghiệp.
Hắn nhướn một bên mày lên, nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.
“Tôi… có vài chuyện muốn hỏi” – Một lần nữa tôi lại lí nhí. Đây mà là
khí khái khi đi tra khảo kẻ thù sao? Tôi còn thảm hơn là đang van xin kẻ thù.
“Vậy hãy hỏi đ