
t máu” của
tôi. Tôi thề là cậu ta sẽ nói cho tất cả mọi người nghe cho xem. Và tôi
sẽ không thể đến trường được nữa, sẽ bị đăng lên báo và tệ hơn nữa là bị săn đuổi.
Nhưng khoan đã. Ban nãy tôi nhớ là mình đang ở trong nhà hắn mà. Tại sao bây giờ tôi lại ở nhà tôi (nhà Olia)? Hắn đã đem tôi về đây à? Hắn tử
tế như vậy sao? Đúng ra thì hắn sẽ ném tôi từ cửa sổ phòng hắn ra ngoài
đường chứ. Sao lại mang tôi về nhà nhỉ? Tốt đột xuất hay đang âm mưu gì
đây?
Tất cả chỉ lại thằng cha có đôi cánh lửa đáng ghét kia. Sở thích của hắn là làm kỳ đà cản mũi à? Tại sao cứ nhắm đúng lúc quan trọng thì tồ tồ
chạy đến phá đám vậy chứ? Hay vì không thể tự tay giết tôi nên hắn muốn
dùng cách này để làm tôi tức chết (liệu ma cà rồng có bị đột quỵ không
nhỉ) hoặc muốn tôi chịu cảnh săn đuổi của con người.
Nhưng bằng cách nào mà hắn lại xuất hiện đúng lúc vậy? Trừ khi hắn đã
luôn đi theo tôi. Olia cũng đã nói hắn sẽ đi theo tôi. Quả nhiên là như
vậy. À phải rồi, hắn sống ở ngay nhà bên kia mà. Có lẽ lâu nay nhất cử
nhất động của tôi hắn đều biết rõ. Ơ, thế có khi nào hắn đã luôn ở trong nhà tôi (nhà Olia) và theo dõi tôi không nhỉ? Vậy hắn có biến thái đến
mức theo tôi vào… phòng tắm không thế?
Trời ơi! Tôi đang nghĩ gì thế này? Không! Phải là trời ơi hắn đang làm gì thế này?
“Ra đây đi! Ta biết nhà ngươi đang ở đây” – Tôi bắt thóp.
1s… 2s… 3s… hắn không xuất hiện. Hắn không có trong phòng hay hắn biết
tôi bắt thóp hắn nên không xuất hiện nhỉ? Ừ, khôn hồn thì đừng xuất hiện nếu không… nếu không tôi sẽ… Hây! Thất vọng thất! Tôi sẽ chẳng làm được gì hắn cả.
Tôi thừa nhận mình bất lực trước hắn. Hắn rất nhanh và khéo léo. Hắn
không để tôi chạm vào hắn nhưng biết cách chạm vào tôi. Hắn làm tôi xoay vòng quanh hắn và có lẽ đã cười đầy mỉa mai khi thấy cái cách tôi ra
công ra sức tóm hắn. Tôi có cảm giác như bị đem ra làm trò đùa. Thật quá đáng! Tên đáng ghét! Hắn phá hỏng mọi thứ bằng cách làm tôi bị phát
hiện. Tệ hơn nữa là hắn làm tôi phải suy nghĩ để trả lời cho hàng sa số
những câu hỏi vì sao trong đầu tôi. Tôi thật sự ghét phải suy nghĩ. Mà
lại là suy nghĩ về hắn nữa.
Vì sao hắn lại xuất hiện khi tôi chuẩn bị giết người (không phải lần đầu tiên)?
Vì sao hắn lại để tôi biết hắn sống cạnh nhà tôi? Hắn coi thường tôi đến mức cho tôi biết hành tung mà không sợ gì sao?
Vì sao lần này hắn lại không dùng lửa để làm tôi kiệt sức như lần trước?
Vì sao hắn lại đưa tôi về nhà?
Vì sao hắn lại không đánh trả mà chỉ né đòn của tôi?
Vì sao tôi luôn cảm thấy hắn đang cố ý nhẹ tay với tôi?
Vì sao tôi không cảm thấy nguy hiểm khi đối diện với hắn?
Và… vì sao khi hắn ôm tôi, cảm giác không giống như khi tôi bị những
thằng khốn kia ôm ghì lấy? Không có cái cảm giác ghê tởm hay nhơ nhuốc.
Tôi đang cố gắng với một lỗ lực không hề nhỏ để trả lời những câu hỏi
này nhưng tôi đã không thể giải đáp được dù chỉ một câu. Hay tôi đi hỏi
hắn nhỉ? Hắn ở ngay bên kia thôi. Hay tôi qua gặp hắn hỏi thẳng nhỉ? Tôi phải hỏi cho rõ và tất nhiên không hỏi hoàn toàn. Vì trong những câu
hỏi ấy có vài dành riêng cho bản thân tôi.
Làm như vậy có giống chui đầu vào hang cọp không? Nhưng thà đi gặp “cọp” còn hơn bị những câu hỏi không lời giải này luẩn quẩn trong đầu. Thật
là khó chịu và bức bối!
Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất cần suy nghĩ. Tôi cần phải suy
nghĩ xem mình sẽ sống phần đời còn lại như thế nào. Lẩn trốn hay đấu
tranh chống lại con người. Nghe sao mà to tát quá! Nhưng kì thực nó là
một vấn đề không hề nhỏ.
Bây giờ tôi nên xông thẳng qua bên đó trước hay nên kiểm tra xem thiên
hạ đã bắt đầu truyền miệng nhau về một con quái vật hay chưa? Điên mất!
Mọi thứ cứ rối tung lên và tệ hơn nữa chính bản thân tôi cũng đang rối
tung lên.
Tôi đành dùng cách tôi thường làm mỗi khi phân vân điều gì – tung đồng
xu. Sấp thì sẽ đi qua bên “hàng xóm xui xẻo” kia trước. Còn ngửa thì đi
thám thính tình hình xem mình đã thành “sinh vật lạ” trong mắt mọi người chưa trước.
Thật ra thì tôi là đứa tin vào định mệnh một cách mê tín. Tôi thường
dùng cách tung đồng xu đề thuyết phục mình rằng đó là định mệnh an bài.
Ấu trĩ quá phải không? Nhưng tôi vẫn chọn cách tin vào định mệnh. Tôi
cần tin vào một thứ gì đó để cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Tôi búng đồng xu lên không trung rồi nhảy lên chộp lấy nó (khi còn là con người thì tôi đợi đồng xu rơi xuống rồi chộp lấy nó)
Chà, mặt…
Tôi đứng trước cửa nhà hắn nhưng còn chưa ấn chuông và cũng không có ý định ấn chuông (tôi đâu có định để hắn mở cửa cho tôi). Thật là mâu thuẫn làm sao! Tôi tin vào
định mệnh. Đúng! Nhưng như thế chẳng phải đồng nghĩa với việc định mệnh
an bài tôi sẽ đến gặp hắn hôm nay sao?
Tôi không thích mọi chuyện được hiểu theo nghĩa này. Nhưng… tại sao tôi
lại phải phân trần rõ chuyện tôi đến gặp hắn hôm nay là vì định mệnh an
bài hay không? Hình như tôi đã để quá nhiều tâm tư vào chuyến viếng thăm không mấy tốt đẹp này.
Không muốn phải suy nghĩ nữa nên tôi đã nhanh chóng nhảy qua cánh cổng và nhảy bật lên ban công tầng 2.
Tôi hơi giật mình khi hắn