
ả?
“Hm… nhưng đâu còn ống tiêm sạch” – Thằng đó nói.
“Không cần ống tiêm đâu” – Em nói và lại cười, lần này là một nụ cười nửa miệng đầy gian ác.
Giờ thì tôi đã hiểu em muốn làm gì rồi. Xem ra lần này chịu đựng không
phải là sở trường của em. Không còn thời gian ghen tuông nữa, tôi phải
nghĩ cách ngăn cản em thôi.
“Không cần ống tiêm? Vậy dùng cái gì?” – Thằng kia ngơ ngác hỏi em.
“Tớ có cách khác hay hơn, để tớ làm cho cậu xem nhé” – Em mỉm cười rồi rướn người về phía thằng đó.
“Tớ có cách khác hay hơn, để tớ làm cho cậu xem nhé” – Em mỉm cười rồi rướn người về phía thằng đó.
Đôi mắt em dần đỏ lên, những tiếng “khè khè” phát ra từ cổ họng và 2
ranh nanh xò ra. Gương mặt thằng con trai trước mặt em trắng bệch, không còn một giọt máu. Nó thậm chí còn không thể hét lên.
Em kề môi vào cổ thằng đó, há miệng và chuẩn bị cắm hai cái răng nanh sắc nhọn đang ươn ướt vì nọc độc tiết ra vào đó.
Tôi hiện nguyên hình, lao vụt tới và kéo em ra. Đồng thời tay tôi đặt
nên đầu thằng kia để nó đi vào giấc ngủ và quên đi điều mình vừa thấy.
Từ phía sau, tôi ôm em bay ra khỏi cửa sổ giảng đường với tốc độ không
ai nhìp kịp. Em liên tục vùng vẫy, từ trong cổ họng, những tiếng gầm gừ
đe dọa liên tục phát. Em là người duy nhất trong thế giới bóng đêm dám
gầm gừ với tôi và cũng là người duy nhất tôi cho phép vô lễ với mình.
Hơn một lần em quay đầu lại để tìm cách cắn tôi. Giờ tôi chỉ có thể ôm
em bằng một tay, còn một tay phải giữ cái đầu lỳ lợm của em để những
chiếc răng nanh kia không hướng vào tôi. Bị giữ chặt nhưng em vẫn không
bỏ cuộc, em vùng vẫy mạnh hơn. Đúng là cứng đầu!
Tôi vào nhà bằng đường cửa sổ phòng mình. Việc đưa em về nhà tôi là một
việc hết sức hớ hênh nhưng tôi không nghĩ được nhiều như vậy. Tim tôi
đập như điên dại trong lồng ngực. Những tế bào thì căng cứng hết lên.
Vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cảm giác ôm em thật tuyệt vời!
Vừa buông em ra em đã lập tức quay người lại và nhảy vồ lấy tôi. Em tấn
công tôi không chút do dự còn tôi ngoài việc tránh đòn thì chẳng biết
làm gì. Tôi có thể làm được nhiều hơn vậy nhưng tôi không nỡ ra tay với
em.
Thấy tôi không phản công nên em tỏ ra chủ quan hơn, em tấn công tôi liên tục hơn và ở cự ly gần. Những chuyển động của em có nhiều sơ hở hơn.
Nhưng dù thế nào em cũng không thể đánh trúng tôi. Ngoài việc em chuyển
động quá nhanh làm tôi hơi chóng mặt thì em chẳng thể làm được gì.
“Lổ hổng” đây. Tôi lao đến em và ôm ghì em lại từ phía sau như ban nãy
tôi ôm em. Tôi cần dừng cái trò chạy vòng vòng của em. Không phải là tôi chóng mặt quá không chịu nổi mà vì tôi lo em sẽ hết sức.
Em vùng vẫy mạnh hơn nhưng cánh tay tôi ôm em như một gọng kìm cứng và
chắc chắn. Em vùng vẫy đến mai cũng không có cách thoát ra. Sau hai
tiếng đồng hồ gầm gừ, dãy dụa em mệt quá mà ngủ thiếp đi. Một phần vì em vẫn là con người, vẫn sẽ cảm thấy mệt. Phần còn lại là do em đã thức
hơn một tuần liền rồi nên sức mạnh của em giảm đi rất nhiều. Còn tôi,
sau 2 tiếng đứng như tượng ôm em tôi vẫn không thấy mỏi mệt chút nào.
Tôi đã luôn giữ đầu em quay về phía trước để em không thể quay lại. Tôi
không sợ em quay lại cắn tôi mà là không muốn em nhìn thấy tôi đang cười rất tươi. Mặc kệ trái tim đang nổi loạn trong lòng, cũng mặc kệ việc em có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập. Tôi đã để mình đắm mình trong cảm
giác hạnh phúc trong hai tiếng đồng hồ.
Tôi đặt em nằm lên giường và đắp mền cho em. Khi ngủ, gương mặt em dãn
ra vẻ bình thản. Dáng nằm thanh thoát. Sau những gì em trải qua, tôi
thấy vui khi giấc ngủ của em được bình yên.
Bây giờ nghĩ lại sao khi nãy tôi lại lao ra và ôm em đi nhỉ? Tôi có thể
để em hút máu thằng đó rồi âm thầm xóa trí nhớ của toàn bộ những người
biết về cậu ta. Tôi hoàn toàn có thể làm điều đó nhưng tôi lại chọn cách đem em đi. Tôi bắt đầu cảm thấy khi đó tôi làm vậy không phải là để cứu thằng kia mà là để tiếp cận em. Quả là một cái cớ hoàn hảo. Mang tiếng
là cứu người nhưng thật ra là đang tự cứu lấy mình.
Cái này có được gọi là lừa đảo không nhỉ? Thôi thì gọi là gì cũng được, dù sao thì cảm giác nó mang lại quá tuyệt vời.
Tôi nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Nó xanh ngắt và cao vút. Gió thổi
hiu hiu làm những cọng tóc của tôi khẽ rung lên. Hôm nay trời thật đẹp!
Đã rất lâu rồi tôi không nhìn trời hay ngắm nhìn một thứ gì đó vì mọi
thứ với tôi đều quá vô nghĩa. Tôi tồn tại vĩnh cửu cùng trời đất thì
việc gì tôi phải ngắm nhìn nó nữa. Thế nhưng hôm nay tôi lại bất giác
làm một việc hết sức “con người”. Tử Đinh Hương, em có biết em đã hồi
sinh một kẻ “không thể chết nhưng đã chết từ lâu” không?
Tình cảm của tôi đang lớn lên từng giây, từng phút và nó tăng lên theo
số mũ. Nó không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi.
Tôi vươn người và tiếp sau đó là một cái ngáp dài sảng khoái. Hình như tôi đã ngủ, rất lâu rồi tôi không có một giấc ngủ thoải mái thế này. Mọi thứ đều trở nên dễ
chịu hơn rất nhiều. Cho đến khi tôi tá hỏa lên khi nhớ lại những gì đã
xảy ra.
Xong! “Bạn” cùng nhóm của tôi đã nhìn thấy bộ dáng “quỷ hú