Polly po-cket
Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 8.00/10/421 lượt.

không, đó là chuyện của

hắn, cô có thể giữ lại hắn hay không đó là chuyện của cô. Mặc kệ hai

người rốt cuộc là thế nào, cũng không liên quan gì đến tôi. Cô nên lí

trí một chút, không cần đem những việc này đổ lên đầu người khác, chính

mình lại vô tôi như hoa sen trắng như thế, khó coi lắm!”

Hứa Đồng nói xong bất chấp sự cản trở của Chương Thực Đồng, lập tức bước đi.

Chương Thực Đồng đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng Hứa Đồng lòng tràn đầy

căm hận. Không quản lúc này nhiều người trên đường, làm như vậy có mất

mặt hay không, dùng toàn bộ sức lực gào lên: “Hứa Đồng, cô khinh người

quá đáng! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”

●'>3'>●

Lời nói của Chương Thực Đồng nhanh chóng bị Hứa Đồng bỏ qua. Cuộc đời ngắn

ngủi, không cần vị người khác mà hao tổn sức lực tình cảm.

Vài

ngày lẳng lặng trôi qua, không chút gợn sóng. Mỗi ngày Hứa Đồng hết đi

làm lại về nhà, trong đầu hư hư thực thực, cái gì cũng không muốn suy

nghĩ, mọi việc cứ trôi tuột qua trước mắt, vừa nhanh lại vừa hỗn độn,

làm cho người ta muốn níu giữ cũng không được, vô duyên vô cớ lại làm

mình cảm thấy buồn phiền.

Hôm nay. cô nhận được một cuộc gọi từ

một dãy số lạ. Ngần ngừ nhận điện, là điện thoại từ một người bạn cũ

cùng trường đã lâu không gặp, Diêu Thiến. Đó là bạn cùng lớp của cô năm

cô chuyển từ trường trọng điểm về trường cao trung. Tuy rằng quan hệ

không thân thiết, nhưng người này năm đó đã giúp cô một chuyện.

Vì vậy, trong điện thoại, giọng nói của Hứa Đồng nhiệt tình chu đáo, “Diêu Thiến! Đã lâu không thấy, phát tài ở chỗ nào vậy? Đúng rồi, cậu làm sao mà biết số điện thoại của tôi?”

Tiếng cười của Diêu Thiến từ đầu kia điện thoại vọng lại, “Tôi ở thị trấn công tác, mọi người trong nhà

cũng chuyển về đây, tiện cho việc ba tôi chữa bệnh. Hôm nay vào nội

thành có việc, vẫn nhớ tới cậu nên hỏi được người nhà của cậu số. Hứa

Đồng, tan tầm có thể cùng tôi đi uống nước không?”

Hứa Đồng lập tức đồng ý. Cô cảm thấy mình không thể từ chối yêu cầu của cô ấy.

Đã lâu rồi không liên hệ, hôm nay lại gọi điện hẹn gặp cô, Hứa Đồng đoán

nhất định Diêu Thiến có chuyện khó xử. Việc này chắc chắn cùng với việc

tiền trị bệnh cho cha cô ấy có liên quan, nếu không cô ấy sẽ không đường đột như vậy tìm lại mối quan hệ cũ này.

Hứa Đồng nghĩ, cô ấy năm đó đã giúp đỡ mình, nếu hiện giờ cô có thể giúp đỡ Diêu Thiến cái gì, cô nhất định sẽ cố gắng.

Buối tối tan tầm Hứa Đồng bắt xe đến quán bar đã hẹn, vừa đến nơi lập tức

vào phòng đã đặt trước. Vừa vào, liền nhìn thấy Diêu Thiến đang ngồi

trên sofa đợi mình.

Hai người thấy nhau liền tay bắt mặt mừng,

hỏi han lẫn nhau. Diêu Thiến đã gọi đồ uống cho Hứa Đồng, hai người ngồi xuống hàn huyên ôn chuyện.

Hứa Đồng hỏi: “Ba cậu bệnh tình dạo này thế nào?”

Khuôn mặt Diêu Thiến hơi buồn bã, “Cuối cùng cũng tìm được người hiến thận,

nhưng chi phí giải phẫu rất lớn, tôi đang cố lo cho đủ số này. Ai, mặc

kệ thế nào ...” Khuôn mặt cô bỗng trở nên kiên định “... dù phải trả giá gì đi chăng nữa, tôi cũng phải mau chóng kiếm đủ số tiền này!”

Hứa Đồng cổ vũ cô, “Nhất định có thể! Diêu Thiến, tôi vừa mới đi làm, số

tiền tiết kiệm được thực sự rất ít, có thể giúp cậu cũng chỉ có một chút này, cậu đừng từ chối!”

Hứa Đồng vừa nói vừa lấy trong túi ra một phong bì đưa cho Diêu Thiến.

Trên mặt Diêu Thiến hiện lên một tia phân vân, khẽ cắn môi xong cự tuyệt Hứa Đồng.

Cô khẽ kéo khóa túi Hứa Đồng ra, vộng vàng đem số tiền cất trở lại, “Không cần, không cần, cậu giữ lại số tiền này đi. Nói thật số này không thấm

vào đâu, cậu có lòng như vậy tôi đã cảm tạ lắm rồi!”. Dừng lại một chút, cô nhìn Hứa Đồng, ánh mắt lại có vài phần áy náy, “Hứa Đồng, tôi ... “

Cô muốn nói lại thôi.

Hứa Đồng lấy làm lạ về phản ứng của cô, vừa muốn hỏi, cửa phòng đột nhiên bị người khác thật mạnh mở ra.

●'>3'>●

Rất nhiều người nối đuôi nhau đi vào.

Một người trung niên đi đầu, không biết vì cái gì, Hứa Đồng thoạt nhìn cảm thấy hắn rất quen mắt.

Những người đi tới đều mặc cảnh phục, vừa đi vào liền lớn tiếng quát, “Chúng

tôi nhận được mật báo, ở đây có người tàng ‘thuốc’, bây giờ các cô đứng

lên, chúng tôi kiểm tra một chút xem có hay không mang theo hàng cấm!”

Hứa Đồng liếc nhìn người vừa tới, lại liếc nhìn Diêu Thiến, ánh mắt cô ta

né tránh Hứa Đồng, sắc mặt trắng bệch giống như mất máu. Đầu Hứa Đồng

quay cuồng, trong lòng dậy lên một cảm giác mất mát.

Cô hỏi cô ta, làm sao biết được số điện thoại của mình. Cô ta nói, từ “người nhà” của cô biết được.

Người nhà này là để chỉ ai?

Thật hồ đồ, không cẩn thận lại đi nhận lời.

Tại sao không sớm phát hiện được mọi chuyện xảy ra không hợp lí. Đã bặt vô

ấm tín lâu như vậy, vì sao hôm nay lại đột nhiên muốn gặp mặt? Cho dù

vay tiền thì cũng đâu cần tìm đến kẻ chẳng có gì như cô?

Bên tai nghe được tiếng người đàn ông trung niên kia kêu lên: “Túi này của ai?”

Hứa Đồng giương mắt nhìn, người đó một tay cầm túi của cô, một tay khác cầm một chiếc túi nhỏ trong suốt, bên trong có nhiều viên thuốc đủ mọi màu

sắc cùng một túi bột nhỏ màu trắng. V