
về tôi phải xin tăng lương thêm mới đúng!”
Hứa Đồng
cười gượng, bỗng nhiên chỉ phía sau: “Người kia gọi là Tiểu Ngũ, cả
chặng đường luôn nhìn trộm cô. Tôi từ nãy đến giờ để ý đã thấy rõ. À,
đúng rồi, tên đầy đủ của cậu ta là Ngũ Kiến Quốc.
Thư kí Trịnh lập tức tròn hai mắt, lập tức chuyển tầm nhìn qua người Tiểu Ngũ.
●'>3'>●
Xe đến nơi, Hứa Đồng quay một vòng ngắm nhìn. Đảo này cũng không lớn nhưng phong cảnh tuyệt đẹp. Nước biển trong suốt, dải cát mềm mại, xa xa một
vùng trời xanh thẳm, cảnh trí động lòng người. Đảo này giữ được cảnh vật tự nhiên như vậy, Hứa Đồng đoán chắc là thuộc sở hữu tư nhân.
Có thể có được một hòn đảo nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, người đó quả là
được trời ban, thật may mắn. Đổi lại là cô, chỉ sợ phấn đấu cả đời cũng
không với được chỗ nước cạn cành khô ở đây.
Ngẩng đầu nhìn khách
sạn cách đó không xa, cô không khỏi ngạc nhiên ngoài ý muốn. Ba tầng nhà sang trọng xa hoa, không cần biết có thể ở được bao nhiêu người, nhưng
vừa nhìn cũng có thể biết ngay, những người có thể nghỉ ở đây, chắc hắn
đều là những người ngay cả hậu đãi cao nhất của hoàng gia cũng đã được
hưởng qua. Tất nhiên, chi phí cũng sẽ là một số tiền làm người ta chết
nghẹn.
Dương Dương cùng bọn Dương Dương hưng phấn kéo nhau đi vào trong khách sạn.
Cô nhanh chóng thay quần áo, chạy về phía biển, thoải mái chơi đùa một trận.
●'>3'>●
Những đường cong yểu điệu của Hứa Đồng như ẩn như hiện trong bộ bikini màu
vàng nhạt. Một thân trắng nõn nà phơi bầy không chút để ý. Quanh thắt
lưng buộc một chiếc khăn voan, che đậy vài phần xuân sắc, cặp chân thon
dài tung tăng chạy trên bờ cát. Lúc đó Cố Thần đang dựa vào ghế nằm dưới cây dù lớn, lười biếng nhìn ra biển, bộ dáng uể oải tựa như đang chờ
người nào đó.
Lúc phát hiện ra Hứa Đồng đang nhảy nhót, Cố Thần
cảm thấy những âm thanh ồn ào xung quanh mình như tĩnh lại. Trong lúc
ấy, hắn dường như chỉ nghe thấy duy nhất tiếng cười của cô. Tiếng cười
ấy thanh thúy tự nhiên, làm hắn không tự giác cũng cong khóe môi theo.
Nhưng khi nhìn thấy quần áo cô mắc, hai mắt hắn lập tức nhíu lại. Lan da trắng mịn kia lộ ra, thực làm mắt hắn thấy lóa. Hắn hơi bực mình, khẽ
cắn môi, trong lòng ấm ức.
Cô gái xấu xa này, thích mặc bikini như vậy sao?
Hắn từ ghế dựa đứng dậy, dẫm lên ánh nắng dìu dịu trên bờ cát, nhanh chóng
đã đi đến bên cô gái xấu xa kia. Cô cũng không phát hiện hắn đến gần,
hào hứng muốn tiền về phía biển. Hắn từ đằng sau nắm lấy một cánh tay
cô, dùng một chút sức đem cô quay lại, đối mặt với mình.
●'>3'>●
Hứa Đồng bị Cố Thần làm cho hoảng sợ, “A” lên một tiếng quay đầu lại. Khi
thấy rõ mặt người phía sau mình không khỏi hỏi hắn: “Anh làm gì vậy?”,
cô lớn tiếng, khẽ nhướn mày, bộ dáng hung hãn, “Lúc giả trang thì lạnh
lùng không thèm để ý đến người khác, cởi bỏ mặt nạ ra một cái lập tức
biến thành tùy tiện, tự dư bắt lấy người ta không buông tay, này, hành
vi của anh thực lưu manh nha!”
Lúc này trên người hắn chỉ có một
chiếc quần bơi tối màu, dáng người cao gầy phô ra không dấu diếm, Hứa
Đồng nhìn hắn không khỏi cười một tiếng. Một tay bị hắn giữ lấy, bất
động, một tay khác bừa bãi trên ngực hắn sờ tới sờ lui, “Khúc nào ra
khúc ấy, không sứt sẹo, được lắm được lắm!”
Yết hầu Cố Thần lăn
lộn, khẽ nuốt nước miếng, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay không yên phận
kia, trầm giọng nói: “Cơ thể này, chẳng nhẽ em còn chưa đủ quen thuộc
sao?”
Lập tức Hứa Đồng cảm thấy bên tai nóng lên.
Quay đầu nhìn phía biển, thấy bọn Dương Dương đã nhào vào trong nước, cô quên cả ngượng ngùng, gấp gáp đến độ không đừng được, quay lại dậm chân với Cố
Thần, “Này, anh rốt cuộc muốn làm gỉ hả, không cần giữ em lại a thiếu
gia! Bọn họ đang đợi em cùng bơi kìa!”
Cố Thần lại không chút do
dự đáp lại, “Chờ?”, hắn phì cười, vuốt vuốt cằm, giọng nói vô cùng thoải mái, “Nhìn xem, bọn họ đang chơi vui vẻ lắm. Anh không thấy bọn họ có
dấu hiệu gì là đang “Chờ” em!”
Hứa Đồng tức giận trừng mắt, “Anh rốt cuộc muốn làm gì! Nếu không buông ra em gọi bảo vệ!”
Cố Thần giương mắt, một lúc sau mới nói ra một câu, “Muốn hỏi một chút, em cảm thấy đảo này thế nào?”
Hứa Đồng vội vã gật đầu, “Rất đẹp!” một cánh tay vẫn bị hắn nắm, “Thật sự rất đẹp! Đẹp tựa thiên đường!”
“Vui sao?”
Cô lại gật mạnh đầu, “Vui! Rất vui!”. Vừa nói một bên cởi chiếc khăn vây
quanh hông, đưa cho Cố Thần, “Đừng nói nhiều, cái này cho anh, giúp em
cầm, em muốn xuống nước!”
Cố Thần cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ảm
đạm, yết hầu lại cuồn cuộn. Có người đi ngang qua bọn họ, đối với dáng
người gợi cảm mê người của Hứa Đồng, khẽ tán thưởng. Hứa Đồng cười vang, đắc ý không dấu diếm nhìn Cố Thần nhún vai.
Cố Thần bỗng dưng
nhăn chặt mi tâm, kéo cánh tay cô làm cô nhào vào trong ngực hắn. Da
thịt hai người lập tức dán chặt, tiếng tim đập gần gũi dường như nhanh
hơn vài phần. Rốt cục bàn tay hắn chịu buông cô ra, giây tiếp theo lại
nhanh chóng đặt lên eo cô, đem cô ghì sát vào người. Một bàn tay khác
không nói không rằng tiến về phía ngực cô, đầu ngón tay uốn lượn quanh
đường