
ồng nhan, làm sao có thể là một phần lãng mạn của tình yêu khắc côt ghi tâm?
~3~
Vài ngày sau là bắt đầu kì nghỉ lễ cả nước.
Dương Dương đề nghị không bằng nhân cơ hội này mọi người cùng đi du lịch. Đi để giải sầu, tiện thể đi lễ phật giải xui luôn.
Hứa Đồng là người đầu tiên giơ tay đồng ý. Đường Tráng chẳng qua là bị hai
cô gái nhõng nhẽo ép buộc. Mặc dù cảm thấy việc cùng phụ nữ đi dạo trên
bờ biển nhặt vỏ sò chụp bọt nước quả thực ngu xuẩn, nhưng cũng không thể không khuất phục hai cô gái vừa một hồi hung ác nháy mắt lại biến thành đáng thương này.
Sau lại nghĩ nếu ngu xuẩn thì đơn giản là mọi
người cùng nhau ngu xuẩn. Đường đường là anh hùng, hoặc là không làm,
hoặc phải làm đến cùng, vì thế dẫn theo cả Nhị Hoa cùng Tiểu Ngũ đến báo danh.
Nhiều lần suy tính, cuối dùng Dương Dương chọn chuyến du
lịch năm ngày xa hoa ở bờ cát hải đảo. Về sau Hứa Đồng biết không khỏi
kêu lên: “Ngươi gần đây cướp được ngân hàng sao? Lại có năng lực đi tour đắt tiền này! Nhiều người đi như vậy! Ta nói cho ngươi, nếu sau này có
việc gì, người đi bán máu mà đền!”
Dương Dương cười gian, “Thật
là lòng dạ hẹp hỏi! Yên tâm, ta đâu có ngốc vậy! Ta so với ngươi còn keo kiệt hơn nhiều! Tour này là tour giảm giá a! Chiết khấu như vậy mà
không báo danh, nếu không thực xin lỗi chính mình, sẽ bị trời chu đất
diệt mất!”
Hứa Đồng lập tức cười vô sỉ. Đoàn người cứ như vậy nhao nhao cười nói, kéo nhau bước vào cuộc hành trình.
Khi lên máy bay, Hứa Đồng nhìn thẻ đăng kí trong tay lại không khỏi trợn mắt há mồm.
Cô hỏi Dương Dương, “Ngươi đăng kí cơ quan du lịch nào? Giám đốc bọn họ
uống sai thuốc sao? Phí du lịch đã giảm giá, lại còn bao vé máy bay,
chuyện này có thể, nhưng đây là vé khoang hạng nhất a! Dương Dương,
ngươi không phải là bị vị giám đốc kia nhìn trúng nên mới làm thế này
đi?”
Đường Tráng nghe được lập tức rướn lông mày, thẳng tắp nhìn Dương Dương đợi cô giải thích.
Dương Dương cúi đầu nhìn kĩ thẻ đăng kí trong tay, hưng phấn kêu to: “Oa! Mẹ
ơi! Thật là khoang hạng nhất a!” Ngẩng đầu nhìn Đường Tráng, áp chế hưng phấn nói: “Đường Tráng, em nói cho anh, tuyệt đối không có chuyện giám
đốc gì linh tinh, đây là do công ty du lịch nhầm, chúng ta nghĩ nhiều
làm gì, được lợi tội gì không hưởng?” Nói xong vô cùng vui vẻ bước lên
đăng kí đầu tiên.
Đường Tráng nhìn vẻ mặt Hứa Đồng do dự, nửa
ngày sau gật mạnh đầu một cái: “Dương Dương nói rất đúng, có lợi tội gì
không hưởng!” Nói xong cũng chạy biến. Tiểu Ngũ không chút do dự theo
sát phía sau. Còn lại Nhị Hoa, cười như mèo ăn trộm cá, nước miếng chảy
ròng ròng giật giật Hứa Đồng, “Đồng tỷ Đồng tỷ, có lợi phải hưởng a! Còn chờ cái gì! Chúng ta đi hưởng lợi thôi!”
Cứ việc cảm thấy kì lạ, nhưng đã đến lúc đăng kí, chẳng lẽ còn ở lại làm rõ chân tướng sự việc? Hứa Đồng cắn răng một cái, cũng gật mạnh đấu, “Đi!”, oai vệ hiên ngang
tiến lên phía trước.
Lên máy bay, Hứa Đồng nhìn thấy Dương Dương ngồi ở trên lấm la lấm lét nháy mắt với mình.
Cô đi qua hỏi Dương Dương có phải hay không khóe mắt bị rút gân, Dương
Dương khẩn trương nói: “Hứa Đồng, thật là lạ a! Ta vừa hỏi một nữ tiếp
viên hàng không có phải hay không hàng năm các công ty du lịch nhân dịp
nghỉ lễ đều tặng vé máy bay, cô ta lại nói cho ta biết, chưa bao giờ có
việc này! Còn nói công ty du lịch này của chúng ta, chuyên phục vụ giới
thượng lưu, cho tời bây giờ chưa nghe nói đến có lúc nào giảm giá! Ta
lại hỏi, hình như chỉ có mình chúng ra là được giảm giá! Không xong,
chẳng lẽ ta thật sự bị vị giám đốc nào vừa mắt? Thật kì lạ! Ngươi nói
chúng ta có nên lập tức xuống máy bay hay không?”
Hứa Đồng nhìn
Đường Tráng, anh đang cắn răng trợn mắt nhìn Dương Dương chằm chằm,
giống như cảnh cáo cô lăng nhăng còn không tự biết.
Nghĩ nghĩ, cô rốt cuộc quyết định, “Chúng ta xuống! Không đi!”
Đứng dậy bắt đầu xuống máy bay. Bỗng nhiên có tiếng người ở một bên nói: “Khi nào thì lá gan trở nên nhỏ như vậy?”
Hứa Đồng cảm thấy âm thanh này quen thuộc thực làm cô khóc không ra nước mắt.
Cô theo giọng nói quay lại. Không biết khi nào thì vị trí bên cửa sổ đã có người.
Người đó thản nhiên ngồi, hai chân tao nhã vắt lên nhau, hai tay đặt trên
đùi, vẻ mặt thản nhiên, nhìn bọn họ cười khẽ, “Mọi người nên ngồi xuống
ổn định đi, máy bay sắp cất cánh, ai cũng không thể xuống.”
Lúc
này lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Hứa Đồng ngẩng đầu
nhìn, là thư kí Trịnh đang vội vàng chạy đến. Cô ấy tìm được vị trí của
mình ngồi xuống, cùng Hứa Đồng gật đầu mỉm cười, ý chào hỏi. Thư kí
Trịnh đối với người kia vội vàng giải thích: “Xin lỗi Cố tổng! Tôi đến
muộn, tôi bị tắc đường!”
Hứa Đồng quay đầu nhìn về phía người đó – hắn đúng là Cố Thần.
Hứa Đồng nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra nụ cười nham hiểm.
Cô liền hiểu ra tất cả. Cô chậm rãi ngồi xuống, chằm chằm nhìn mặt Cố
Thần, có chút đăm chiêu cười khẽ hỏi: “Công ty du lịch chỉ đối với mấy
người chúng tôi giảm giá, như vậy … công ty này thuộc tập đoàn Cố thị
đúng hay không? Mà vé máy bay lại miễn phí