
hắn cũng chỉ bắt được một
con tép mà bỏ qua con tôm, có ích lợi gì a! Đánh cho dập ngọn thì có
nghĩa lí gì, cái căn bản là ở gốc. Nó lại mọc ra thì đâu lại hoàn đấy a! Ta đã nói, hoặc không làm, hoặc phải làm đến cùng, vì thế phải đem tai
họa diệt trừ tận gốc! Hắn sao có thể để cho Chương Tiện Tiện kia nhởn
nhơ ngoài vòng pháp luật a!”
Đường Tráng đối với việc này cùng tỏ vẻ trách móc.
Nhưng Hứa Đồng lại không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô đối với người khác luôn luôn
không yêu cầu gì nhiều, nên chỉ cần hắn vì cô mà làm một chút gì đó cô
cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay nghe thư kí Trịnh nói, cô bỗng nhiên thấy có thứ gì đó khác thường bắt đầu len lỏi trong suy nghĩ.
Hai nhà có quan hệ, hắn cũng khó xử, kiên trì đưa Tiền Như Hải vào tù là
hắn đã không để mặt mũi cho nhà họ Chương, hơn nữa trước đó hắn đã sớm
hủy bỏ hôn ước. Cho dù như thế nào mà nói, chuyện này đối với nhà gái
luôn là điều thiệt thòi, dù gì hắn cũng nợ Chương Thực Đồng, lần này,
nếu ngay cả cô ta cùng xử lí đến cùng, thật đúng là không còn phong độ.
Cô biết người đàn ông đấy, miệng dù ngoan tuyệt đến đâu, nhưng thực sự rất công bằng
Bất tri bất giác trong lòng có chút dao động. Trừ hai cha con họ Đường, còn có người vì bảo vệ cô mà làm những việc thế này, cô cảm thấy mừng vui
vô cùng.
Mà đối với Chương Khang Năm, cô lại hoàn toàn hết hy
vọng, không còn gì có thể níu kéo. Với ông ta mà nói, dường như cô vì
Chương Thực Đồng mà chịu bao nhiêu đau khổ dày vò, nhưng chỉ cần cuối
cùng còn sống, như vậy không bị cho là thương tổn. Người đó chính là ba
của Chương Thực Đồng, từ khi cô bảy tuổi năm ấy, người đàn ông đó đã
không còn là thân nhân của cô nữa.
Đến lúc thư kí Trịnh sắp ra về mới nhớ đến việc chính đến đây.
“Xem ra tôi là đầu heo, nói bao nhiêu chuyện, lại thiếu chút nữa quên mất
việc chính!” Cô ngượng ngùng cười, từ trong túi hồ sơ lấy ra mất tấm ảnh đưa cho Hứa Đồng, “Tôi hôm nay chủ yếu là đến đây đưa cái này!”
Hứa Đồng nhận lấy chỉ liếc qua một cái đã không thể ngăn được mình run lên.
“Kỳ thật Cố tổng sớm đã không tiếc một số tiền lớn từ Chương thị mua đứt
hạng mục công viên trò chơi ở lưng chừng núi. Hợp đồng vừa đến tay, anh
ra liền chuyển kế hoạch thành xây dựng nghĩa trang, công trình vẫn lặng
lẽ tiến hành, cho nên toàn bộ báo chí không hề đưa tin. Chắc Cô tổng
muốn, chính là dành cho cô sự bất ngờ này!” Cô ta dừng lại một chút, bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng một chút châm biếm, “Thời khắc mấu chốt tỏ
mặt anh hùng, anh họ tôi rõ ràng là muốn tự mình đưa những bức ảnh này
đến cho cô, nhưng kết quả là vừa lâm trận chân đã mềm nhũn, lại sai tôi
đến làm sứ giả! Lúc anh ta giao cho tôi làm việc này, vẻ mặt kì lạ giống như bị ai oanh tạc vậy! Tôi cảm thấy cái bộ dáng ấy chính là xấu hổ mà
đỏ mặt tía tai a!”
Hứa Đồng không khỏi phì cười, khóe mắt sáng ngời, “Hắn cũng biết xấu hổ đến đỏ mặt tía tai sao!”
Hắn rõ ràng đã từng nói với cô, “Dao Dao, em không phải nghĩ rằng, tôi yêu
em? Cho nên vì em sẽ không động vào khối đất kia? Đừng nói tôi không yêu em, cho dù yêu, tôi cũng sẽ vẫn thực hiện. Tôi là người làm ăn, có cách nghĩ của người làm ăn”
Lúc trước khí phách nói như chém đinh
chặt sắt như vậy, thậm chí còn khiêu khích khiến cô lợi dụng đứa bé đi
trả thù hắn, nay lại tự mình đem những lời nói trước đây hoàn toàn phụ
định, càng mâu thuẫn là dùng tên mẹ cô đặt cho nghĩa trang. Như vậy khác gì tự mình mạnh miệng, rồi lại tự dùng tay bịt miệng mình lại, hắn
không xấu hổ mới thực sự là kì lạ.
Trong tay cẩm ảnh chụp, trong
đầu nghĩ lại chuyện cũ, miệng Hứa Đồng bất tri bất giác đã nở nụ cười
tươi. Cô như đang cố đè nén niềm vui trong lòng, lại không thể kìm chế
được.
Hắn lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, lại không chịu nói yêu cô, được rồi, cô để xem hắn có thể ngoan cố được bao lâu.
Để ra một ngày, Hứa Đồng cùng hai cha còn Đường Tráng cùng đi viếng mộ mẹ
cô. Đến nghĩa trang, không khỏi ồ lên kinh ngạc. Nơi này trước này chưa
bao giờ đẹp đến như vậy, tùng cúc xanh um tươi tốt, lẳng lặng xung quanh bia mộ trông rất thanh bình. Mỗi chỗ đều hết sức xa hoa lại vô cùng kín đáo, vừa nhìn liền biết, xây dựng nghĩa trang này quả thật kì công.
Thắp hương mẹ cô xong, ba người trở về. Đường Hưng Bang không khỏi ca ngợi:
“Nghĩa trang này, không bao lâu chắc sẽ trở thành nơi các thương nhân
chính khách tranh nhau đặt chỗ. Tiểu Đồng, xem ra cậu Cố Thần kia, đối
với cháu thực sự rất tốt!”
Hứa Đồng cố gắng không cho mình tươi
cười, “Chú Đường, anh ta có nhiều tiền, xây dựng nghĩa trang này có đáng gì, chúng ta không thể vì một việc này đã bị anh ta hù nha!”
Đường Hưng Bang sợ hãi cười, “Vậy chẳng nhẽ phải làm cho cậu ta tan gia bại
sản mới có thể chứng minh rằng mình thật lòng với cháu à? Nếu như vậy,
về sau hai đứa dựa vào cái gì mà sống, dựa vào cái gì nuôi con?”
Hai gò má Hứa Đồng đỏ lên, cô cau mày hờn dỗi với Đường Hưng Bang: “Chú
Đường, chú nói gì vậy? Cái gì mà dựa vào sống? Cái gì mà nuôi con?”
Cúi đầu không nhịn được lặng lẽ nghĩ, tan gia bại sản vì nụ cười h