
y giờ đến thăm ta, có thể có nguy hiểm hay không?”
Đường Tráng nói: “Đừng lo lắng, hiện tại không có việc gì! Em vừa bị bắt đi,
Dương Dương đã sai Tiểu Ngũ đem mọi việc báo cho thư kí Trịnh, bảo cô ấy nói cho Cố Thần. Cố Thần sau khi nghe được tin tức, cái gì cũng không
màng liền lập tức trở về. Bởi vì nơi anh ta đang ở không có sân bay, anh ta liền lái xe hai ngày liền không ngủ lập tức trở về!” Dừng lại một
chút, anh hơi quanh co nói, “Tiểu Đồng, anh ta không đi cùng đến thăm
em, em đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi anh ta trở về, lập tức điều tra chân tướng sự việc, lại dàn xếp chỗ ở cho bọn anh, tìm vệ sĩ, ra ngoài cũng
phái xe, mọi người mới có thể an toàn. Em không cần lo lắng, hiện tại
việc gì anh ta cũng không quản, chỉ chuyên tâm đối phó với Nghiêm Xương
Thạch! Em nhất định phải biết, tuy rằng anh ta không tới, nhưng anh ta
xem trọng em hơn so với bất kì thứ gì.
Hứa Đồng rầu rĩ, “Hi vọng anh ấy có thể giúp em thoát tội!”
●'>3'>●
Rất nhiều ngày sau, Đường Hưng Bang đến thăm cô, Đường Tráng cùng Dương
Dương đến thăm cô, Tiểu Ngũ Nhị Hoa đến thăm cô, thậm chí cả thư kí
Trịnh cũng đến, duy chỉ có Cố Thần vẫn chẳng thấy đâu. Hứa Đồng ngoài
miệng không hỏi, nhưng trên mặt cũng hiện lên thất vọng cùng mất mát.
Dương Dương nhịn không được thở dài, khuyên cô: “Lấy lại tinh thần đi! Rất
nhanh thôi có thể ra ngoài! Mọi người đều đang cố gắng hết sức, chính
ngươi cũng phải chịu đựng, cùng chúng ta cố gắng!”
Hứa Đồng day
day thái dương, có chút nhụt chí, “Đã nhiều ngày như vậy, nếu có thể thả đã sớm thả. Tất cả chứng cứ đều bất lợi cho ta, Nghiêm Xương Thạch lại
tác oai tác quái, bọn chúng sớm đã ăn dây với nhau, ngươi nói, ta còn có thể thoát được lưới của hắn sao?”
Dương Dương không khỏi rầu rĩ.
Hứa Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi cô: “Anh ấy ... thế nào?” Vì sao vẫn không chịu đến thăm cô?
Dương Dương lại thở dài, “Thật không biết hai người các ngươi đang làm cái
gì. Anh ta thì chạy đôn chạy đáo cả ngày không có thời gian ngủ, người
mù cũng nhìn ra được anh ta đối với ngươi lo lắng bao nhiêu, nhưng vô
luận thế nào cũng không chịu đến thăm! Hứa Đồng, hai người các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Hứa Đồng trầm mặc trong chốc lát, hỏi cô:
“Anh ấy thực sự bận sao? Ngươi bảo thư kí Trịnh quan tâm đến anh ấy, bảo anh ấy ăn uống nghỉ ngơi, nếu sau này anh ấy ngã quỵ, chúng ta đều
không có hi vọng!” Nghe thấy Dương Dương nói hắn vì mình mà chạy ngược
chạy xuôi, cô cảm thấy thoải mái. Hắn không đến thăm cô, nhất định có lí của hắn. Chỉ cần trong lòng hắn có cô, thể là đủ.
Dương Dương
lại nói cho cô: “Hứa Đồng, Cố Thần hiện tại tâm trạng thực dọa người.
Vốn tưởng liên kết với một số đối tác cùng đối phó với Nghiêm Xương
Thạch, nhưng những người đó đều sợ thiệt thân, tất cả đều rút lui. Cố
Thần nói cho chúng ta yên tâm, không có người hỗ trợ cũng không quan
trọng, một mình anh ta, cho dù có tán gia bại sản cũng phải cùng họ
Nghiêm kia sống chết một phen!”
Hứa Đồng cười rộ lên: “Thật
không? Anh ấy nói như vậy sao? Cho dù tán gia bại sản cùng muốn cùng họ
Nghiêm kia sống chết một phen?”
Dương Dương nhìn cô gật đầu, “Nếu có một từ là giả, sau này ta sẽ không thể sinh con!”
Hứa Đồng nhắm mắt lại, trong lòng thoải mái, thở dài một hơi. Nước mắt lặng lẽ thấm ướt hai má cô. Cô nhớ rõ trước kia lúc đi thăm mộ mẹ, cô nói
với chú Đường trong nhà Cố Thần tiền tài như vậy, xây dựng nghĩa trang
này thật không đáng kể, cô nói với chú Đường đừng vì chuyện nho nhỏ này
của hắn mà bị hù. Chú Đường vì thế mà cười nói với cô “Chẳng nhẽ phải
làm cho hắn tán gia bại sản mới chứng minh được hắn thật lòng với cháu
sao?” Không thể tưởng tượng được một câu nói đùa khi ấy, cho tới bây giờ lại thành lời sấm(1). Hứa Đồng mở mắt ra, nhìn Dương Dương nhẹ nhàng
nói: “Dương Dương, giúp ta nói với Cố Thần. Chuyện cá cược kia, ta
thua!”
●'>3'>●
Hứa Đồng cảm thấy hối hận. Nếu biết trước sẽ
có một kiếp nạn như vậy chờ cô, cô nhất định sẽ không tùy tiện, sẽ không dỗi hắn, không bao giờ so đo thứ vô nghĩa kia. Cô hối hận không thể nói với hắn một từ yêu. Về sau cũng không biết khi nào mới có thể nói được.
Không biết còn hay không có cơ hội ở dưới ánh nắng mặt trời tự mình nói cho hắn: Đúng, Cố Thần, em yêu anh!
●'>3'>●
Dương Dương đem những lời của Hứa Đồng nói cho Cố Thần. Người đàn ông kiêu
ngạo này, sau khi nghe được vài câu đơn giản đó, trên mặt có biết bao
đau đớn. Dương Dương nhìn hắn, trong lòng không khỏi bi thương, rơi nước mắt. Cô xoay người rời đi, trả lại yên tĩnh cho Cố Thần.
Bên
cạnh không còn người khác, Cố Thần ngã vào trong ghế da, mặt hướng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn. Bầu trời mông lung như có một tầng bụi, làm cho
lòng người một mảnh đen tối. Dĩ vãng, nụ cười của cô có thể xua tan mây
đen trong lòng hắn, nhưng hiện tại, cô lại bị đưa vào nhà giam, vô vọng
đau khổ. Hắn nhớ cô, hắn nghĩ đến những gì cô gặp phải mà đau đớn, khẽ
cúi đầu day day thái dương.
Một lúc lâu sau, hắn xoay người lấy
ra trong ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim