
i. Cô Doãn Tư Kỳ đứng phía bên kia là vị hôn thê
của anh ta. Lúc chúng tôi đến, cô ấy đang ở trong ngôi biệt thự này.”
Lòng Giản Dao đột nhiên chấn động. Bạc Cận Ngôn đã lạnh mặt
xuống, đẩy mọi người ra, sải bước đi về phía Doãn Tư Kỳ.
Doãn Tư Kỳ vừa nhìn thấy anh, trong mắt nhanh chóng lướt qua
một loạt cảm xúc vô cùng phức tạp: kinh ngạc, vui mừng, ỷ lại, nghi hoặc, chấn
kinh...
“Cận Ngôn, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Chị nắm vạt áo trước
ngực anh: “Y Dương xảy ra chuyện gì rồi?”
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn nhìn chị: “Trước
mắt vẫn chưa rõ ràng. Tại sao chị lại ở đây?”
“Mấy hôm trước Y Dương nói muốn ra biển, đến bên này. Hôm
qua tôi vừa đúng lúc đến đây công tác, liền ở đây đợi anh ấy.” Doãn Tư Kỳ đáp:
“Lúc trước anh ấy nói hôm nay sẽ trở về.”
Bạc Cận Ngôn im lặng trong phút chốc, nói: “Vậy chị tốt nhất
nên chuẩn bị tâm lý, anh ta có khả năng sẽ mãi mãi cũng không quay về được.”
Doãn Tư Kỳ biến sắc trong nháy mắt, Giản Dao ở một bên cũng
trầm mặc không nói gì.
Anh nói đúng, bất luận Lận Y Dương có phải là người đứng sau
lên kế hoạch cho những vụ án phóng hỏa hay không, đều có khả năng sẽ không quay
về được nữa.
Nhưng điều này thật khiến người ta bất ngờ. Vị hôn phu của
Doãn Tư Kỳ, thiếu gia con nhà giàu, lại có thể bị cuốn vào trong vụ án này?
Đã vậy còn là một người luôn kề cận bên bọn họ?
Lúc này, sắc mặt của Doãn Tư Kỳ đã trắng bệch, tâm tình dậy
sóng khó mà bình lặng nổi.
Tuy rằng ngẫu nhiên có chút vui mừng, nhưng Lận Y Dương và
chị đã yêu nhau được năm năm, cảm tình rất sâu đậm, đôi bên đều coi đối phương
là đối tượng kết hôn đúng đắn nhất. Lời của Bạc Cận Ngôn quả thực giống như sét
đánh giữa trời quang.
Chị không ngốc, chị biết Bạc Cận Ngôn chỉ làm những vụ án giết
người lớn, nháy mắt lệ đã tràn đầy khóe mi: “Cho nên... Lận Y Dương đã bị người
ta giết rồi sao?”
Bạc Cận Ngôn ra hiệu cho nhóm cảnh sát bên cạnh rời đi trước,
sau đó nhàn nhạt đáp: “Cũng chưa chắc. Có thể chính anh ta mới là kẻ giết người.”
Sắc mặt Doãn Tư Kỳ đột nhiên thay đổi: “Cậu đang nói cái
gì?”
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lạnh lẽo nhìn chằm chằm mặt chị. Giản
Dao ở bên cạnh bỗng nhiên phản ứng lại. Anh đang quan sát biểu tình của Doãn Tư
Kỳ, nhìn xem chị có biết chuyện gì hay không.
Nhưng dựa theo trực giác của bản thân Giản Dao, biểu tình của
Doãn Tư Kỳ rất chân thực, chắc hẳn không biết chuyện gì.
Bạc Cận Ngôn rõ ràng cũng có cùng kết luận, giọng nói của
anh thả lỏng hơn mấy phần: “Không cần đau buồn, tôi biết chị rất kiên cường.
Tôi sẽ tìm anh ta trở về, bất kể là sống hay chết.”
Những lời này lại càng khiến nước mắt của Doãn Tư Kỳ chảy
nhiều hơn, hai gò má vừa hồng vừa trắng. Giản Dao nhìn thấy trong lòng có chút
buồn phiền, nhưng Bạc Cận Ngôn quả thực không biết cách an ủi người khác, còn
phải nhấn mạnh là ‘bất kể sống hay chết’? Cô bước lên phía trước một bước, xoa
nhẹ lên lưng Doãn Tư Kỳ: “Đừng lo lắng, tất cả hãy giao cho Cận Ngôn đi, nói
không chừng tình hình cũng không đến nông nổi như vậy.”
Doãn Tư Kỳ không lên tiếng, rút khăn giấy lau chùi nước mắt,
rồi lại nhìn về phía Bạc Cận Ngôn: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Bạc Cận Ngôn: “Không có thời gian nói nhiều với chị, những cảnh
sát khác sẽ nói rõ cho chị. Hiện giờ chỉ cần chị trả lời tôi một vấn đề thôi.”
Khóe mắt Doãn Tư Kỳ đỏ hồng, lặng lẽ gật đầu.
Bạc Cận Ngôn nhìn chị chằm chằm, giọng nói trầm thấp rõ
ràng: “Tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai đã từng hôn chị. Chị lại sớm
chiều qua lại với Lận Y Dương. Hiện giờ tôi muốn chị nhớ lại thật kỹ, vị hôn
phu của chị trong đời sống ngày thường, có bất cứ điều khác thường nào không?
Chị có phát hiện ra, giữa anh ta và ‘hắn’ có bất cứ điểm nào giống nhau không?”
Giản Dao quay đầu nhìn Doãn Tư Kỳ. Sau khi chị sững sờ một
chút, liền biểu lộ vẻ mặt không thể tin: “Không thể nào! Sao cậu có thể nghĩ
như vậy...”
“Chị xác định?” Bạc Cận Ngôn lạnh giọng cắt ngang: “Không có
bất cứ điều gì làm chị cảm thấy có chỗ nào đó bất thường sao?”
“Không có!” Lần này là Doãn Tư Kỳ cắt ngang lời anh.
“Cận Ngôn, quả thực bình thường công việc của anh ấy và tôi
đều rất bận rộn, tôi cũng không hiểu hết tất cả mọi chuyện của anh ấy. Nhưng cậu
cũng đã nói, tên biến thái ăn thịt người đã từng hôn tôi. Lẽ nào đến nụ hôn của
vị hôn phu mà tôi cũng không phân biệt nổi sao?”
Đây là một ngôi nhà của phú hộ điển hình, trang hoàng xa
hoa, tinh xảo thanh lịch. Đặc biệt là phòng ngủ, phòng sách, mang đến phong
cách rõ ràng là chỗ ở của đàn ông. Trong phòng ngủ treo một bức ảnh nghệ thuật
nửa người thật lớn của Lận Y Dương, không có mặc đồ. Đó là một người đàn ông
anh tuấn, cường tráng và gợi cảm, khóe môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, lộ rõ nét
phong lưu.
Trong phòng sách có một màn hình cực lớn. An Nham kết nối
laptop với cái máy tính để bàn ở đó, còn đang loay hoay bận rộn. Những cảnh sát
khác cũng khẩn trương điều tra thu thập chứng cứ ở khắp nơi trong phòng.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi một vòng xung quanh, không có
phát hiện manh mối nào rõ ràng, cuối cùn