
g đi đến phòng sách.
Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ, kéo rèm cửa lên, ngẩng đầu
ra ngoài nhìn về biển lớn, gương mặt tuấn tú lãnh đạm, không biết đang suy nghĩ
điều gì. Giản Dao nhẹ giọng hỏi: “Anh cho rằng là anh ta sao?”
Bạc Cận Ngôn buông rèm cửa sổ xuống, liếc mắt nhìn cô: “Trước
mắt anh không định kết luận vội. Nhưng Lận Y Dương phù hợp với rất nhiều điều
kiện của ‘hắn’.”
Giản Dao trầm ngâm trong giây lát. Vừa rồi cô cũng đã nghĩ đến
điểm này. Có quan hệ gần gũi với Doãn Tư Kỳ, giàu có, những chuyện ‘hắn’ đã từng
làm, Lận Y Dương đều có thể làm được. Từ bối cảnh cho thấy, anh ta chỉ là một
công tử nhà giàu bình thường đến không thể bình thường hơn, học vấn cao, trí tuệ
cao, ai có thể xác định phải chăng anh ta còn có một bộ mặt khác ẩn giấu dưới bộ
mặt vinh quang này?
Giản Dao ngẫm nghĩ một lát, vẫn nói: “Em cho rằng không phải
anh ta.”
Đôi mắt dài của Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu lại: “Tại sao? Nữ
trinh thám của tôi?”
Giản Dao hé miệng cười, ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Lời nói
của Doãn Tư Kỳ cũng rất có lý. Nếu như Lận Y Dương chính là ‘hắn’, vậy lúc anh
ta hôn chị ấy, chị ấy sẽ phát hiện ra.”
Bạc Cận Ngôn yên lặng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lộ ra ý
cười: “Kết luận thật kỳ lạ làm sao. Từ một nụ hôn liền có thể phân biệt được một
người? Trừ phi Lận Y Dương hôi miệng rất nghiêm trọng, nếu không thì tùy tiện
thay đổi một cách thức hôn khác, anh nghĩ Doãn Tư Kỳ sẽ khó có thể phân biệt được.”
Giản Dao hơi giật mình: “Nhưng em vẫn cảm thấy...”
“Ok, chúng ta kiểm chứng thử xem.” Bạc Cận Ngôn nói dứt
khoát. Vừa dứt lời, anh đã tiến lên một bước, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên.
Sự ẩm ướt ấm áp đặc thù của đàn ông, trong nháy mắt cuốn lấy
khoang miệng cô. Nhưng nụ hôn này, hoàn toàn không giống những nụ hôn trước
đây.
Trước đây, anh hôn đa số là dịu dàng, triền miên. Ngay cả những
khi động tình nhất, cũng là nóng bỏng và nhẫn nại liếm mút cô, tạo cho cô cảm
giác tao nhã mãnh liệt.
Còn lần này, tay anh nắm chặt lấy cằm cô, lực đạo hơi mạnh,
mang đến cảm giác đau nhè nhẹ. Môi lưỡi của anh cũng vô cùng kịch liệt, hung
hăng mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng cô, giống như công kích quấn lấy lưỡi
nhỏ của cô. Thậm chí còn cắn lấy đầu lưỡi cô, vừa đau vừa ngứa, khí thế áp bức
không thể kháng cự. Hoàn toàn giống như biến thành một người khác, nụ hôn vừa mạnh
mẽ lại hung tàn...
Sau một lúc, anh mới buông cô ra, trên bờ môi vẫn còn lờ mờ
bóng nước, đôi mắt đen láy thâm trầm. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Giản
Dao lại bị hôn đến thở dốc phù phù, bờ môi phát đau.
“Anh vốn không thích cách thức hôn như thế này, xem ra em
cũng không thích.” Giọng điệu của anh bình thản nói: “Nhưng anh nghĩ vừa rồi đã
kiểm chứng được, hôn có thể giả trang rất dễ dàng.”
Hơi thở của Giản Dao có chút không ổn định, vừa định lên tiếng,
đột nhiên nhớ đến một sự thật.
Trong phòng vẫn còn một người khác nữa!
Cô hơi cứng người. Tuy rằng Bạc Cận Ngôn dùng thái độ nghiên
cứu khoa học để hôn cô, nhưng bị đồng nghiệp nhìn thấy, đương nhiên cũng không
hay lắm. Cô đảo ánh mắt, quả nhiên nhìn thấy cách đó mấy bước chân, An Nham ở
phía sau bàn sách đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lộ rõ có chút bất ngờ.
Nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Giản Dao, anh ta lại cúi đầu không chút
biểu tình, tiếp tục bận rộn với máy tính.
Gò má Giản Dao hơi nóng bừng, lúc này mới quay đầu nhìn Bạc
Cận Ngôn, thấp giọng hỏi: “Phong cách hôn như thế này, anh lại học được từ
trong sách phải không?”
Bạc Cận Ngôn: “Không cần thiết, anh chỉ cần tưởng tượng bản
thân mình thành một tên côn đồ thôi.”p>
Giản Dao mỉm cười: “Nhưng anh vẫn sai lầm rồi.”
Mắt Bạc Cận Ngôn chợt tối lại.
Giản Dao kéo áo của anh, để anh cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng
nói bên tai anh: “Mỗi lần anh hôn đến lúc cuối cùng... đều sẽ có một thói quen,
nhẹ nhàng đánh lấy lưỡi em từ dưới lên trên một cái. Mới vừa rồi anh cũng vô thức
làm động tác nhỏ này.”
Bạc Cận Ngôn ngẩn người một lúc, cúi thấp đầu, đôi mắt sâu
thẳm nhìn cô.
Trầm tư trong giây lát, anh đột nhiên bật cười: “Em đã thuyết
phục được anh rồi.” Anh giơ ngón tay thon dài, cọ nhẹ lên mặt cửa sổ, nói:
“Doãn Tư Kỳ và Lận Y Dương yêu đương nhiều năm như vậy, bọn họ hiểu nhau chắc
chắn thân thuộc hơn chúng ta. Tính tình của Doãn Tư Kỳ trời sinh mẫn cảm tỉ mỉ
hơn em nhiều. Chiếu theo suy đoán này, chị ấy quả thực có thể thông qua một nụ
hôn, phân biệt ra hai người khác nhau.”
Giản Dao gật đầu, không biết vì sao, nghe anh nói vậy, khiến
cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vì cô cũng không muốn để người bên cạnh
bị cuốn vào trong vụ án.
Ai ngờ anh đột nhiên lại nói: “Nhưng điều này cũng không thể
chứng minh, Lận Y Dương không phải là ‘hắn’.”
Giản Dao trừng mắt: “Tại sao?” Anh nói như vậy không phải là
tự mình mâu thuẫn?
Gương mặt tuấn tú của Bạc Cận Ngôn hiện lên ý cười mờ nhạt:
“Em quên mất một khả năng. Hắn có thể là người hai nhân cách.”
Giản Dao hơi ngẩn người.
Cô cũng có đọc sơ những quyển sách liên quan đến người đa
nhân cách. Nếu như thật sự là người hai nhân cách, t