
liếc mắt nhìn màn hình của cô, đột nhiên mỉm cười rất
có hàm ý: “No, nếu chúng ta chiếu theo hình tượng phác họa này, sẽ không tìm được
hắn đâu.”
Giản Dao: “...Tại sao?”
Bạc Cận Ngôn dựa người ra sau, hai tay chống lên mặt bàn,
ngón tay dài khẽ gõ lên.
“Ờ... quá thuận lợi rồi.” Ý cười mỉa mai trên khóe miệng anh
càng sâu: “Cho nên hiện tại sự thật chính là, hình tượng phác họa mà anh có được,
chính là hình tượng phác họa mà hắn muốn cho anh.”
Lòng Giản Dao chấn kinh: “Phác họa này là giả? Toàn bộ là do
hắn dẫn dắt sai sao?”
“No.” Bạc Cận Ngôn lại phủ định cô một lần nữa: “Phác họa là
thật. Anh đã từng nói, hắn là một tên biến thái vui buồn thất thường, nếu như
không có quan hệ với cuộc đời của hắn, suốt cả quá trình ngược đãi giết hại hắn
sẽ không cảm thấy chút lạc thú nào, thì làm sao có thể nhẫn nại mà làm? Hơn nữa,
đối với việc tuyên chiến với anh lần này, rõ ràng cũng không có chút thành ý và
thưởng thức nào cả. Nhưng, hắn lại dám cho chúng ta bức chân dung phác họa này,
tất nhiên đã dám chắc rằng dựa theo những điều kiện này, chúng ta sẽ không tìm
được hắn.”
Giản Dao nhìn theo ánh mắt của anh, xem xét những điều miêu
tả phác họa chân dung trên màn hình của mình. Lại nghe anh nói tiếp: “Số người
phù hợp với những điều kiện cơ bản này trên toàn nước Mỹ, vốn rất nhiều. Hơn nữa,
rất có khả năng hắn đã tiêu hủy những chứng cứ quan trọng trong số đó rồi, ví dụ
như những vụ án lột da chưa được ghi chép lại, ví dụ như lợi dụng kiến thức của
hắn về vi tính để thay đổi ghi chép về học lực. Chúng ta sẽ tốn công rất lớn
nhưng lại không thu hoạch được gì. Sau đó, hắn đã bắt đầu gây án lần thứ hai,
thế là anh liền thua cuộc. Thật sự là một kế hoạch tự cho là hoàn mỹ.”
Anh khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Nếu như anh là một
người tự đại cuồng vọng, hiện giờ có được bức phác họa chân dung này, đã thật sự
từng bước hướng đến thất bại giống như hắn mong muốn. Đáng tiếc, não và lý trí
của anh cực kỳ tỉnh táo, hắn dự đoán sai lầm rồi.”
Giản Dao nghe thấy nửa câu trước, nhìn gương mặt thản nhiên
như không của anh, có chút buồn cười. Nhưng tâm tình cô vẫn trở nên rất nặng nề.
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ manh mối lại bị đứt đoạn?” Cô hỏi.
Hiện giờ chẳng phải là một màn trống không như nước đổ lá khoai sao?
Nhưng cô vạn lần không ngờ rằng, phản ứng của Bạc Cận Ngôn lại
là...
Anh hơi suy tư, bước lên trước hai bước, khom lưng cầm lấy
giẻ lau, vươn tay dài, bôi sạch sẽ mọi thứ trên bảng trắng.
Tiếp theo anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng lấp
lánh. Tự mình cầm lấy bút lông, đặt chiếc bút lông khác vào trong tay cô.
“Vội cái gì? Nếu đã phủ định toàn bộ rồi, vậy thì suy đoán lại
lần nữa.”
Hồng Kông đêm này, đã định sẵn không thể ngủ yên. Tên sát
nhân điên cuồng đã hạ chiến thư, cả thành phố sợ bóng sợ gió. Ở trong thành phố
B của lục địa cách đó khá xa, lại có một người, tâm tình và vận mệnh, tùy theo
thế cục của vụ án ở Hồng Kông mà thay đổi.
Biệt thự Hương Sơn, đèn đuốc sáng trưng.
Doãn Tư Kỳ mặc một bộ đồ ngủ, ngồi trong thư phòng, kiểm tra
tất cả những tin tức của Hồng Kông có liên quan đến Lận Y Dương. Từ sau khi anh
xảy ra chuyện, chị khó có lúc thoải mái. Điều này hoàn toàn khác với một chút
tình cảm hơi mờ ám đối với Bạc Cận Ngôn, cái đó giống như là gia vị của cuộc sống.
Nhưng sự sống chết và danh dự của vị hôn phu lại trực tiếp ảnh hưởng đến hôn
nhân, sự nghiệp và cuộc đời của chị.
Có điều phía đại lục và Hồng Kông khống chế tin tức về vụ án
này cực kỳ nghiêm. Cho dù chị có nhờ đến rất nhiều mối quan hệ, thì ngoại trừ
việc biết được tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số một lại gây ra một số
hành vi phạm tội thảm khốc ra, những việc khác đều là số không. Lận Y Dương sống
hay chết vẫn không có chút tin tức.
Ngồi lặng yên trong giây lát, chị xoa xoa giữa hai đầu chân
mày, vừa định đứng dậy, di động lại vang lên.
Là mẹ của Lận Y Dương, cũng là phu nhân của tổng giám đốc tập
đoàn tài chính Lận thị.
Chị ngập ngừng trong chốc lát rồi mới nhận điện: “Chào dì.”
Trong giọng nói của Lận phu nhân, vẫn tràn ngập sự nôn nóng
của một người mẹ: “Tư Kỳ, phía bên con có tin tức gì không?”
“Con xin lỗi, vẫn chưa có.”
Lận phu nhân yên lặng mấy giây, giọng nói đè thấp, lại có
chút khàn khàn: “Dì có tin tức.”
Doãn Tư Kỳ nhất thời ngồi thẳng dậy: “Tin tức gì?”
Nên biết rằng thực lực của tập đoàn tài chính Lận thị mạnh
hơn Doãn thị rất nhiều, nhân lực và sức ảnh hưởng lại càng rộng rãi. Phía bên bọn
họ có tin tức trước, thật sự là một sự kinh ngạc vui mừng.
Lận phu nhân dường như ngập ngừng một chút, rồi mới dùng một
giọng điệu chậm rãi ưu thương nói: “Tin tức trong nội bộ cảnh sát, nói Y Dương
cũng bị tên sát nhân đưa tới Hồng Kông, hiện giờ vẫn còn sống. Nhưng không rõ
tung tích.”<>
Doãn Tư Kỳ: “Trời ạ! Quá tốt rồi, anh ấy vẫn còn sống, nhưng
mà...”
“Tư Kỳ, cha của Y Dương bệnh tim tái phát đang phải nằm viện.
Dì biết em trai con Bạc Cận Ngôn là người đứng đầu vụ án lần này, con có thể đi
Hồng Kông trước được không, cố gắng hết sức tìm Y Dư