
cho tử vong. Trong quá trình giam cầm,
ông lão hầu như không bị bất cứ sự ngược đãi thể xác nào, chỉ phải chịu sự kích
thích khủng bố về mặt tinh thần. Đây là một điểm vô cùng đặc biệt, không phù hợp
với bản tính tàn bạo của hắn.
Tôi chỉ có thể cho rằng, ở trong lòng hắn, việc ‘lớn tuổi gần
chết’ vốn là một sự tra tấn nghiêm trọng nhất đối với một người, đã không cần
phải chịu bất cứ sự ngược đãi về thể xác nào nữa. Mà một dao cắt đứt yết hầu để
chảy máu đến chết, tượng trưng cho việc chi phối sống chết của hắn.
Chỉ là, điều này có phải cũng phản ánh được, sự sợ hãi từ
sâu trong nội tâm của hắn đối với cái chết hay không?
Trẻ em và chó đồng thời ở chung trong một phòng, ăn bữa nay
lo bữa mai, tượng trưng cho thời niên thiếu bị nguy cơ bốn phía. Cũng là hóa
thân của bản thân hắn. Vì thế cuối cùng, đứa trẻ bị uống thuốc độc, chết một
cách yên bình. Còn việc cắt tay sau khi chết, đây cũng là một loại cướp đoạt.
Có khả năng cao nhất là muốn ám chỉ việc cướp đoạt đi hi vọng của đứa trẻ.”
Bạc Cận Ngôn nói tới đây, tất cả mọi người đều có chút ngơ
ngác, anh miêu tả người này rất trừu tượng, nhưng lại rất chân thực. Những người
hắn giết, không chỉ đơn thuần là muốn đùa giỡn với cảnh sát, phát tiết dục vọng
cầm thú. Những người chết này, những cảnh ngộ này, căn bản chính là một bộ phận
của hắn, hắn là vì bản thân mình mới gây ra vụ án này.
Sau đó tư duy của Bạc Cận Ngôn không có chút nào ngừng nghỉ.
Anh quan sát vẻ mặt mọi người đang trầm ngâm, gương mặt hiện lên một ý cười đạm
mạc vô cùng, bắt đầu có một phác họa chính xác tổng kết cuối cùng:
“Căn cứ vào những kết luận phía trước, chúng ta có thể phỏng
đoán như sau:
1. Kẻ tình nghi có độ tuổi khoảng từ hai mươi lăm đến ba
mươi lăm, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, hoặc là người Trung Quốc sống lâu năm ở Mỹ,
chiều cao khoảng 1m80 đến 1m85, thân hình tương đối, không mập không gầy, tinh
thông đọc và viết tiếng Trung;
2. Gia cảnh giàu có, tương đối có tiền. Căn cứ vào việc đại
bộ phận tinh lực và thời gian của hắn đều tập trung vào việc nghiên cứu tội phạm,
thì tài sản của hắn chắc là thừa hưởng từ gia tộc cha mẹ, bản thân hắn vốn
không có đi làm;<>
3. Việc mẹ hắn vứt bỏ hắn khi còn bé, đã tạo thành một sự tổn
thương tâm lý nghiêm trọng đối với hắn. Hắn lớn lên cùng cha, đã từng chịu những
ngược đại về tâm sinh lý do cha hắn mang lại, hơn nữa còn từng chịu sự xâm hại
tình dục của phụ nữ thành niên;
4. Nhân cách phản xã hội cực cao, do đó nhất định có một
tính cách không ổn định. Theo cách nói thông thường, chính là thường biểu hiện
ra sự vui buồn thất thường;<>
5. Hắn phải có trí thông minh cao, tính cách cực kỳ tự phụ,
bị chướng ngại nhân cách thiên lệch, cũng có chứng bệnh vọng tưởng, nhưng chưa
phát triển thành bệnh thần kinh, tức là thần kinh của hắn bình thường. Căn cứ
vào bối cảnh gia đình, tính cách và IQ, tôi nghĩ hắn đã từng học tại trường đại
học tốt nhất toàn nước Mỹ. Nhưng tính cách của hắn chắc chắn không thể hòa nhập
vào đám đông, cho nên rất có thể đã nghỉ học giữa chừng, học lực là chưa tốt
nghiệp đại học.
6. Hiểu biết của hắn đối với tâm lý tội phạm và kỹ thuật khống
chế tâm lý ở trình độ trung bình, có khả năng ứng dụng nhất định. Muốn đạt đến
trình độ này, nếu chỉ dựa vào tự học, thì rất khó hình thành nên kết luận thực
tiễn. Cho nên rất có khả năng hắn đã đến học viện tâm lý tốt nhất nước Mỹ học tập
một khoảng thời gian;
7. Thời điểm hắn phạm tội lần đầu tiên nhất định rất sớm, mới
có thể hình thành kinh nghiệm gây án phong phú như vậy. Tôi sẽ liên lạc với bên
phía Mỹ, sàng lọc những ghi chép tội phạm thanh thiếu niên có điều kiện phù hợp.
Những vụ án lột da được chú ý trọng điểm mấy năm gần đây.”
Sắc đêm càng tối sẫm, Cục Cảnh sát vẫn bận rộn như cũ.
Mấy nhân viên thanh tra của Hồng Kông còn lưu lại văn phòng
lúc trước, sau khi nghe Bạc Cận Ngôn báo cáo vắn tắt xong, kinh ngạc trầm trồ rồi
rời đi. Đến cả nhân viên IT như An Nham, cũng hiếm khi di chuyển khỏi cái ổ trước
laptop, đi đến bên cạnh Bạc Cận Ngôn, chỉnh chỉnh mắt kính, gật đầu nói: “Thật
khó tin.” Sau đó mới quay về khách sạn ngủ.
Trong văn phòng, chỉ còn lại mỗi Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Ban đêm mát lạnh như nước, ngọn đèn chiếu sáng. Giản Dao
nhanh chóng gõ bàn phím, bận rộn một lúc, lại tỉ mỉ kiểm tra một lượt, mới đẩy
màn hình máy tính đến trước mặt Bạc Cận Ngôn: “Anh xem thử văn bản báo cáo vắn
tắt này, còn có gì thiếu sót không?”
Lúc này tâm tình Giản Dao vô cùng kiêu ngạo. Tên biến thái
ăn thịt người xem ra vô cùng hung ác, thế như vũ bão, nhưng đến trước mặt Bạc Cận
Ngôn, vẫn bị anh đâm một phát trúng đích như cũ, phác họa ra chân dung hết sức
dứt khoát gọn gàng.
Tuy nói là giữa phác họa ra chân dung đối tượng và phá án vẫn
còn cách một khoảng khá xa, nhưng đã có thể coi là một bước đột phá quan trọng.
Bạc Cận Ngôn đang đứng trước tấm bảng trắng, nhíu mày cúi đầu,
bút viết như bay. Giản Dao nhìn sang, vừa đúng lúc thấy anh suy đoán ra một vài
câu quan trọng.
Giản Dao ngẩn người. Anh vẫn còn hoài nghi sao?
Anh lại