
t đã đi đến trước tòa nhà văn phòng của học viện.
Bạc Cận Ngôn dừng bước quay người, trước tiên là cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên mặt Giản
Dao, sau đó quay sang nhìn Phó Tử Ngộ: “Bảo vệ cô ấy cho tốt.”
Phó Tử Ngộ nghẹn lời: “Cậu chỉ đi có mấy phút thôi?”
Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời: “Tôi đã hứa với
cô ấy, trong lúc tra án sẽ không rời khỏi cô ấy 24/24.”
Phó Tử Ngộ: “Cậu còn có thể sến thêm chút nữa không?” Gò má
Giản Dao nóng lên, đẩy Bạc Cận Ngôn một cái: “Đi nhanh đi.”
Bạc Cận Ngôn lại liếc nhìn cô một cái, trong mắt nổi lên ý
cười nhàn nhạt.
Bởi vì vụ án liên quan đến hai phía Trung Mỹ tương đối nhạy
cảm, cho nên giáo sư của học viện chỉ đồng ý gặp một mình Bạc Cận Ngôn, để
tránh phiền phức. Dõi theo thân hình Bạc Cận Ngôn khuất dần sau cửa vào của tòa
lầu văn phòng, ba người còn lại đều ngồi đợi ở ghế dài, mấy người vệ sĩ đứng
bên cạnh, thu hút sự chú ý của không ít sinh viên, nhưng cũng yên ả không mấy ồn
ào.
Mọi người ngồi trò chuyện được một lúc, bỗng trông thấy một
chiếc xe thể thao màu champagne cùng với một chiếc Hummer đang chạy đến từ con
đường ven rừng của học viện. Phó Tử Ngộ khẽ cười huýt sáo một tiếng, hai chiếc
xe liền dừng ở bên cạnh một bãi đậu xe cách đó khoảng năm mươi mét. Doãn Tư Kỳ
mặc một chiếc áo choàng lông thú màu trắng, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ, uyển
chuyển bước xuống xe, chị đến đón bọn họ đi ăn tối.<>
Thật ra từ lúc Doãn Tư Kỳ đến Hồng Kông, Giản Dao và Bạc Cận
Ngôn rất ít khi gặp chị. Lúc này, Giản Dao nhìn thấy chị lặng lẽ tươi cười, thần
sắc lại không giấu được vẻ tiều tụy, bất giác trong lòng cô hơi rầu rĩ.
Không ngờ rằng Doãn Tư Kỳ đi đến, câu đầu tiên là nói với Giản
Dao: “Có người muốn nói chuyện điện thoại với cô.”
Giản Dao hơi sững người, chị lại khẽ cười một tiếng, liếc
nhìn hai người đàn ông còn lại: “Chúng tôi qua bên kia nói chuyện.” Tỏ ý chị muốn
cùng cô đi đến bên kia.
Phó Tử Ngộ cười xòa: “Này, em trai chị đặc biệt cường điệu rằng,
phải để cô ấy không được rời khỏi tầm mắt của tôi nửa bước đó. Chị định mang cô
ấy đi đâu?”
Doãn Tư Kỳ trừng mắt nhìn anh một cái: “Cậu có muốn đi cùng
không?”
Phó Tử Ngộ đứng lên, còn thật sự đi qua cùng hai người.
Giản Dao và Doãn Tư Kỳ trở về xe, Phó Tử Ngộ đứng bên ngoài
xe rảnh rỗi nhìn ngó chung quanh. Doãn Tư Kỳ đưa cho cô một chiếc di động. Điện
thoại nối thông, Giản Dao chợt giật mình, là ba của Bạc Cận Ngôn.
“Chào bác ạ.” Giản Dao khách sáo nói.
Ông cụ ở đầu bên kia chỉ lãnh đạm đáp trả: “Xin chào, nghe
nói, cô là trợ lý của Cận Ngôn.”
“Dạ phải.” Sau khi thoáng căng thẳng một chút, giọng Giản
Dao hồi phục lại sự bình tĩnh ôn hòa.
“Nó làm việc gì cũng chả bao giờ chịu nói một tiếng, nếu
không phải nghe Tư Kỳ nói, đến giờ tôi vẫn chưa biết các cô cậu đã trở về.” Ông
nói tiếp: “Tối nay về nhà ăn cơm đi.”
Giản Dao bất giác cười xòa: “Dạ được ạ, cháu sẽ chuyển lời
cho anh ấy.”
Hai bố con này... thật sự rất giống nhau.
...<>
Cô chuyên tâm nói chuyện điện thoại, Doãn Tư Kỳ lại cầm lấy
túi xách đẩy cửa xuống xe, đi về phía một tòa kiến trúc màu trắng ở bên cạnh, tầng
một ở đó là toilet công cộng. Hai người vệ sĩ đi theo sau chị. Phó Tử Ngộ nhíu
mày nhìn bóng lưng của chị nhưng cũng không để ý lắm. Bạc Cận Ngôn ném trách
nhiệm tạm thời bảo vệ người phụ nữ của cậu ấy lên đầu anh, anh cũng chả có hơi
sức đâu để quan tâm đến người phụ nữ thứ hai. Hơn nữa, chị ta ra vào đều có vệ
sĩ chuyện nghiệp bảo vệ, cũng chẳng cần người bên cạnh lo lắng làm gì.
Còn An Nham vẫn ngồi trên ghế dài như cũ, mở laptop lướt sơ
một vài tư liệu.
Ngay giữa trưa, ánh mặt trời trong vườn trường vàng óng ả,
cây cối phủ bóng rực rỡ. Có rất nhiều sinh viên trẻ tuổi đi qua đi lại, yên
tĩnh nhưng cũng kém phần dồi dào năng lượng. Giản Dao là lần đầu tiên nói chuyện
với ba của Bạc Cận Ngôn, tuy có chút đột ngột, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ. Nghe
giọng ông cụ lãnh đạm nhưng lại rất dông dài hỏi dò cô về tình hình của Bạc Cận
Ngôn, cô nhịn không được phì cười.
Ngẫu nhiên ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy trong tòa nhà trường
học cách đó không xa, pha lê ánh lên tia sáng dập dờn, không biết Bạc Cận Ngôn
đã nói chuyện với giáo sư như thế nào rồi.
Phó Tử Ngộ vốn đang nhàn nhã đứng bên cạnh xe, đột nhiên
trông thấy ở trước tòa nhà nho nhỏ cách đó khoảng mấy chục mét, đám đông hình
như xôn xao có chút khác thường.
“Trời ơi! Có người bị thương rồi!” Có người lớn tiếng la
lên, sau đó rất nhiều người trẻ tuổi đều chạy đến. Trong lòng Phó Tử Ngộ khẽ
run rẩy, đập vào mắt anh chính là một người đang nằm ngay trước cửa tòa nhà,
bên cạnh có thể thấp thoáng trông thấy một vũng máu mơ hồ. Mà theo trang phục của
người đó, không phải Doãn Tư Kỳ thì còn ai vào đây?
Anh ngây người một chút, lập tức chạy tới đó. Hai người vệ
sĩ vốn đứng bên cạnh xe, đã đồng thời xông về phía trước: “Tổng giám đốc!” An
Nham ở cách đó không xa cũng cảm giác thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy chạy
qua, đồng thời móc di động ra gọi điện.
Phó Tử Ngộ vừa chạy được hai bước, bỗng nhiên giật mình, bước
chân anh khựng lại, đang