
giống như một cậu bé to đầu đã thực hiện được một trò đùa
tai quái.
Sau vài phút, Giản Dao mới từ từ mở mắt ra.
Dưới ánh sáng chiếu rọi mãnh liệt, gương mặt cô hiện lên vẻ
trắng trẻo sạch sẽ. Nhưng hai con ngươi đen như mực, lại vô cùng yên tĩnh. Cho
dù đang ở trong lồng giam, cả người cô càng toát lên vẻ mát lạnh xinh đẹp vô
ngàn.
Tạ Hàm nhìn cô chằm chằm, từ từ thu lại ý cười. Hắn sải bước
dài, đi đến vị trí cách lồng giam mấy centimét, nhìn cô như rất có hứng thú.
“Ở thời khắc khiến người ta kích động như hiện giờ... Jenny,
tôi thật hi vọng có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào hiện lên trên gương mặt
cô.” Hắn thấp giọng nói.
Giản Dao vẫn giữ yên lặng như cũ. Giống như không nghe thấy
bất kỳ lời nào của hắn, cô đảo mắt, vòng qua hắn nhìn quanh một vòng.
Đây đại khái là một kho hàng cực kỳ khổng lồ, bốn phía xếp đầy
những container rất gọn gàng, khoảng trống ở giữa có một sân bóng rổ lớn. Phía
trên trần nhà bằng phẳng, lắp đặt hàng loạt đèn chiếu, thắp sáng khoảng trống
này khiến nó trông như một sân khấu, mà lồng giam của cô được đặt ở giữa sân khấu
ấy.
Trên khoảng trống phía trước cách đó mấy chục mét, có sô
pha, quầy rượu, giá sách, tivi, còn có một chiếc giường. Tuy chỉ có hai màu đen
trắng, nhưng đường nét lại gọn gàng mộc mạc. Ở trên bàn trà đặt một cốc rượu
vang đỏ còn dang dở và một cái áo vest vắt trên thành ghế sô pha.
Ở đây nghiễm nhiên trở thành nơi hắn sinh hoạt hàng ngày, kề
cận với lồng giam đang giam giữ cô.
...
Xung quanh vắng vẻ, chỉ có hắn và cô, ở một nơi không người
biết đến, yên lặng đối mặt nhau.
Ánh mắt Giản Dao cuối cùng không thể tránh khỏi việc đối mắt
hắn. Nhưng đôi mắt này, không giống với bất cứ một sát thủ liên hoàn nào mà cô
từng gặp.
Tôn Dũng của ‘Cỗ máy giết người’, là một ánh mắt trống rỗng
lại châm biếm trào phúng, cho dù bị bắt, cũng không có chút khẩn trương áy náy;
sát thủ diệt môn Chương Thành, ánh mắt mờ mịt cố chấp. Thậm chí ngay cả Tommy,
ánh mắt của hắn cũng là thâm sâu yên ắng và âm u lạnh lẽo... Bọn họ đều tỏa ra
một loại cố chấp và chết lặng triệt để từ trong xương cốt.
Còn người đàn ông trước mắt này, có thể nói là sát thủ liên
hoàn hung tàn nhất thế kỷ, là thầy giáo của tên biến thái ăn thịt người ‘hoa
tươi’ Tommy, nhưng xem ra chỉ là một thanh nhiên thanh tú rắn rỏi. Đôi mắt ôn
hòa đen tối, giống như một dòng suối trong suốt.
Cho nên lúc đầu, hắn cứ như vậy chạy đến trước mặt cô và Bạc
Cận Ngôn, đóng những vai diễn mờ nhạt nhất, đích thân mở ra trò chơi của hắn và
Bạc Cận Ngôn, lại không hề bị một người nào phát hiện.
“Nhớ ra rồi sao?” Hắn dùng một giọng điệu gần như là dịu
dàng hỏi.
Giản Dao nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, trầm mặc kháng cự.
Đó là lúc ở trong phòng hành hình loang lổ vết máu của Tôn
Dũng, một người ‘cảnh sát khu vực’ phát hiện và đến hiện trường sớm nhất, đi đến
trước mặt bọn họ. Lúc hắn ngẩng đầu lên, bên dưới mũ cảnh sát rộng vành là một
gương mặt trắng trẻo trẻ tuổi. Lúc đó thần sắc hắn vừa nghiêm cẩm vừa chuyên
chú báo cáo với bọn họ.
“Đúng như anh nhận định, chúng tôi tìm thấy ‘Cỗ máy giết người’
trong một căn phòng ngủ.”
Tạ Hàm ở trước mặt bỗng nhiên lên tiếng, dùng một giọng điệu
giống y hệt để lặp lại những lời nói ngày hôm đó. Dường như có thể bám theo dấu
vết hồi ức của cô, trong mắt hắn nổi lên một ý cười dao động, lời thoại vẫn còn
đang tiếp tục:
“Giáo sư Bạc, tôi phát hiện thấy chữ viết bằng máu dưới gầm
giường tội phạm.”
“Chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ ngôi nhà
này.”
...
Sau đó thì sao? Sau đó còn gì nữa?
Giản Dao ngước mắt nhìn thấy ý cười trong đôi mắt hắn càng
sâu.
Còn có.
Người đi đường lướt ngang qua, người bảo vệ ở tiểu khu của bọn
họ, người chuyển phát nhanh, thậm chí trong nhiều lần hành động lùng bắt quy mô
lớn, một số lượng lớn cảnh sát nhân dân được điều động từ các khu vực khác về...
hắn đều có thể dễ dàng giả dạng lẫn trong đó.
Hắn thật sự vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ. Chỉ là biển người
mênh mông, cho dù Bạc Cận Ngôn muốn tìm ra hắn còn khó hơn cả lên trời.
Nếu bây giờ cô có thể đem diện mạo thật của hắn báo cho những
người khác thì tốt biết mấy? An Nham có thể tập hợp các video giám sát của toàn
bộ đại lục, Hồng Kông và Mỹ, chắc chắn có thể phát hiện ra dấu vết của hắn. Cho
dù hắn có am hiểu ẩn náu và giả trang đi chăng nữa, cũng không thể cứ luôn dùng
bộ mặt giả để gặp người khác, từ đó hắn có mà chạy đằng trời.
Chỉ là hiện tại...
“Ok, đói rồi phải không?” Giọng nói ôn hòa của hắn cắt ngang
mạch suy nghĩ của cô: “Để con gái đói bụng trò chuyện cũng không phải thói quen
tốt. Chúng ta vừa ăn vừa nói có được không?”
Giản Dao không lên tiếng.
Cô nhớ đến mấy ngày trước, Bạc Cận Ngôn có hỏi Lý Huân
Nhiên, tại sao Tạ Hàm không giết anh. Lý Huân Nhiên đã trả lời như thế nào?
“Chuyện gì cũng đối nghịch với hắn, không để cho hắn có được
chút niềm vui nào từ trên người tôi.”
“Không ăn cơm, không nói chuyện, để mặc hắn tra tấn, để mặc
hắn giận thì mắng vui thì cười, chỉ coi hắn như không tồn tại.”
Còn có lời bình luận của Bạc Cận