
hiên, giọng nói trong trẻo của Tạ Hàm lại truyền đến một
lần nữa: “Sắp rồi.”<>
Giản Dao không nói tiếp, Tạ Hàm dường như cũng không có hứng
thú nói chuyện. Trong nhà kho sáng như ban ngày, vắng lặng như tờ. Chỉ thỉnh
thoảng nghe thấy tiếng Tạ Hàm ngâm nga truyền đến.
Giản Dao trước giờ chưa từng nghiêm túc nghe xem hắn ngâm
nga cái gì. Hiện giờ, trong cả cái địa ngục khủng bố này, chỉ còn lại tiếng của
hắn. Chăm chú lắng nghe, thì ra hắn đang hát một ca khúc cũ quen thuộc, ‘Sao một
thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi’.
“How could an angel break my heart? Why didn’t he catch my
falling star......”
(Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi? Tại sao
anh không đón lấy vì sao đang rơi của tôi...)
Giản Dao ở trong tiếng hát thấp thoáng của hắn, có chút thất
thần nhìn chằm chằm phía trước, nơi Bạc Cận Ngôn có thể xuất hiện.
Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi?
Cận Ngôn, sao em có thể để anh chết đi?
...
Xin hãy giết chết em, rồi tiếp tục sống.
Cuối cùng, sau một khoảng tĩnh lặng lâu dài, cô nghe thấy ở
phía trước, từ rất xa, ở nơi ánh đèn không thể chiếu tới, ‘cạch’ một tiếng, cửa
bị đẩy ra. Sau đó, tiếng bước chân đều đều, mạnh mẽ và quen thuộc, từng bước
truyền tới.
Hốc mắt Giản Dao dần ẩm ướt. Đây là một loại cảm giác vô
cùng phức tạp: đau khổ, bi thương, hạnh phúc, tê dại, đều đang pha trộn trong
lòng cô, trong tầng tầng tình ý sâu không thấy đáy này.
Từ từ, người đó bước ra từ trong bóng đêm. Thân hình cao lớn
tuấn dật, đội một cái mũ dày, che hơn nửa khuôn mặt. Lòng Giản Dao, dường như
cũng từ từ thắt chặt, thắt chặt theo đường nét thân hình đang hiện lên của anh.
Anh cuối cùng cũng đi đến dưới ánh đèn, gỡ mũ xuống, ngẩng đầu
nhìn cô từ phía xa xa.
Thế giới của Giản Dao, ngưng đọng ngay tại thời khắc này.
Thời gian, không gian, tiếng động, ánh sáng... đều trở thành
những bóng dáng hư vô. Chỉ có người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, cuối cùng
cũng xuất hiện trước mặt cô.
Anh mặc một cái áo khoác lớn màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ,
không thắt cà vạt, thân hình cao lớn thon gầy. Ánh đèn bao trùm lên mái tóc đen
và gương mặt anh, đôi mắt thon dài bướng bỉnh đó đang nhìn cô. Đồng tử rõ ràng
đen nhánh như mực, lại khiến người ta cảm thấy ánh mắt anh lãnh đạm vô cùng.
Không chút độ ấm, cũng không chút tình ý nào.<>
Giản Dao: “Cận Ngôn, có bom.”
Xin anh, nhất định phải có lựa chọn thích đáng.
Em đã không oán không hối gì nữa. Có thể gặp anh một lần, em
thật sự đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, vừa nói xong, có hai tiếng cười
đồng thời vang lên.
Một là của Tạ Hàm trong máy phóng thanh không biết cách đó
bao xa, còn một là của Bạc Cận Ngôn ở trước mặt cô.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía cô, gương mặt anh tuấn
hiện lên ý cười xa lạ không kiềm chế được, đôi mắt càng tràn đầy vẻ trào phúng
và đạm mạc.
“Bệnh đa nghi.” Ánh mắt anh nhìn Giản Dao, nhưng lại nói
chuyện với Tạ Hàm.
Giọng nói của Tạ Hàm lập tức truyền tới, ý cười nồng đậm: “Lần
đầu gặp mặt, tôi đã tặng anh một phần lễ vật lớn như vậy, có phải anh cũng nên
bày tỏ chút thành ý không?”
Bạc Cận Ngôn đứng ở chỗ cách Giản Dao khoảng hai ba bước,
ánh mắt lạnh băng, nhưng dường như thấp thoáng mang theo hứng thú, lướt qua
thân thể bị trói buộc của cô.
“Rất công bằng.” Anh nói với Tạ Hàm: “Giết cô ta rồi chúng
ta sẽ gặp mặt ở đâu?”p>
Tạ Hàm: “Tôi sẽ nói cho anh biết địa điểm.”
“Ok.” Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lưu chuyển, lại rơi xuống trên
người cô.
Giản Dao ngây ngốc nhìn anh.
Khoảng cách gần như vậy, cô gần như có thể ngửi thấy hơi thở
nam tính quen thuộc trên người anh, gương mặt tuấn tú và đôi mắt kiêu ngạo.
Nhưng lại hoàn toàn khác với anh trước đây. Giọng nói khàn khàn thoáng mang
theo sự tàn ác đó, tương tự như Tommy máu lạnh, cũng tương tự với đôi mắt thâm
trầm chơi đùa với thế gian nhưng không cho phép đến gần thân cận của Tạ Hàm...
“A...” Cô khẽ thở gấp một tiếng, bởi vì Bạc Cận Ngôn đột
nhiên giơ tay nắm lấy cằm cô. Sức lực mạnh bất ngờ, nhất thời khiến cô đau
nhói.
Mà anh cũng không chút tiếc thương, thậm chí trong ánh mắt
lướt qua một tia sáng hưng phấn nào đó. Gương mặt thanh nhã càng lộ ra mấy phần
cay nghiệt, lực ngón tay cũng mạnh thêm, móng tay găm vào trong da thịt cô.
Cự ly gần như vậy, nhìn thấy được từng biểu tình nhỏ bé nhất,
trong đầu Giản Dao thoáng chốc như mộng mị.
Một ý nghĩ cô trước sau vẫn không tin, sống chết đè nén đột
nhiên lại xông lên đầu.<>
Không thể nào... lẽ nào anh thật sự... thật sự...
Trở thành Allen rồi?
Bạc Cận Ngôn của cô, Simon của cô, thật sự đã trầm luân vào
trong bóng tối vô cùng vô tận? Không thể gặp lại, không thể yêu nhau nữa rồi
sao?
Cô sắp phải chết trong cùng một đôi tay, chết trong cùng một
cơ thể nhưng linh hồn tội ác bất đồng ở trước mặt sao?
Không! Cận Ngôn, Cận Ngôn!
Cô gần như bất giác mở miệng, thoáng chốc liền cắn lấy ngón
tay anh, cắn thật mạnh, mùi máu tươi nháy mắt tràn đầy khoang miệng cô. Gương mặt
anh tuấn của người đàn ông nháy mắt càng thêm âm trầm, anh túm lấy tóc