
ở to đôi mắt đen láy rõ ràng, căng thẳng nhìn
chằm chằm từng cử động của Tạ Hàm.
Hôm nay Tạ Hàm mặc một bộ vest ghile và quần dài, thẳng tắp
văn nhã, khóe miệng hàm chưa ý cười dạt dào. Nhưng càng khiến Giản Dao cảm thấy
hắn biến thái và ghê tởm.
Hắn cầm lấy điện thoại, đứng dưới ánh đèn cách cô mấy bước,
quay đầu nhìn cô cười: “Kích động không?”
Giản Dao yên lặng bảo trì tư thế bất động. Tim trong lồng ngực
lại thật sự nhảy dồn dập kịch liệt giống như lời hắn nói.
Bởi vì, người sắp nói chuyện với hắn ở đầu bên kia điện thoại,
chính là Bạc Cận Ngôn.
Dưới phần tin tức trong mục phân loại trên báo hôm qua, còn
có lưu lại một số điện thoại không bắt mắt lắm. Mà lúc này, Tạ Hàm thật sự sắp
gọi vào số đó.
Tâm tình của Tạ Hàm rõ ràng rất tốt, giữa hai hàng chân mày
đen thẫm lung linh ánh sáng. Ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình điện
thoại, sau đó ấn xuống nút handsfree của điện thoại.
“Tút... tút...” Điện thoại đã thông.
Tim Giản Dao nháy mắt nhảy lên tới cổ họng. Nụ cười khẽ của
Tạ Hàm, dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc, nhìn chằm chằm màn hình chờ.
‘Cạch’ một tiếng vang lên, có người nhận điện thoại.
“Hi.” Một giọng nam hoàn toàn xa lạ, thấp thoáng mang theo ý
cười trầm thấp.
Mắt Giản Dao thoáng chốc trừng to.
Giọng nói và ngữ điệu, thật sự đã thay đổi. Người ở đầu dây
bên kia, có đúng là Bạc Cận Ngôn?
Nhưng trực giác báo cho cô biết, nhất định là anh.
Bạc Cận Ngôn... đang che giấu sao?
Ý cười trên mặt Tạ Hàm càng thêm ý tứ hàm xúc không rõ, khẽ
trả lời: “Hi.”
Người đàn ông đầu bên kia thong thả hỏi: “Chúng ta gặp mặt ở
đâu?”
“Hai giờ sau...” Tạ Hàm quay đầu nhìn Giản Dao một cái: “Tôi
sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh.”
“Ok.”
“Giản Dao đang ở chỗ tôi, đặc biệt chuẩn bị vì anh đấy.”
Người đàn ông yên lặng trong nháy mắt, ý cười trong giọng
nói dường như càng sâu càng lạnh lẽo: “Rất tốt. Cám ơn.”
Điện thoại cứ vậy mà cúp. Hai người nói chuyện có liên quan
đến cô, lại khiến cho Giản Dao kinh hồn tán đảm.
Lời của Tạ Hàm, có ý gì? Đặc biệt chuẩn bị vì ‘anh’?
Lúc này Tạ Hàm đã tắt điện thoại, cất đi, quay đầu nhìn cô.
Hắn vươn tay ra, gỡ bỏ băng keo trên miệng cô.
Thân hình cao lớn đứng thẳng trước mặt cô, trên gương mặt
thanh tú có một vẻ thương tiếc nhàn nhạt.
“Hiện giờ, thật sự sắp phải vĩnh biệt cô rồi, Jenny.”
Một nỗi sợ hãi bất an vô bờ bến xông lên trong lòng cô, Giản
Dao cuối cùng không nhịn được chủ động hỏi hắn: “Anh... muốn giết tôi sao?”
Ngay bây giờ? Ngay khi Bạc Cận Ngôn đang trên đường tới đây?
Chính tại lúc sống chết cách biệt nhau thế này, lại chỉ có
thể để anh nhìn thấy thi thể của cô thôi sao? Không!
“No.” Bất ngờ ngoài dự liệu của cô chính là Tạ Hàm lại cười
tủm tỉm lắc đầu, phủ định giả thiết tàn nhẫn này. Đột nhiên, cô căn bản không
thể dễ chịu hơn chút nào, bởi vì hắn lập tức nói ra một kết luận còn đáng sợ
hơn.
“Người giết cô, đương nhiên là Allen.” Hắn nhìn chằm chằm
cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Ồ... thử nghĩ mà xem, nếu như đích thân anh
ta giết cô, việc này đối với Simon bé nhỏ là một đả kích trầm trọng đến thế nào
nhỉ? Anh ta yêu cô như vậy, nhất định không thể tự tha thứ cho bản thân mình.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giống như đang tưởng tượng
một chuyện gì đó vô cùng thú vị. Sau đó hắn đột nhiên cúi đầu nhìn cô, thấp giọng
than một tiếng: “Ài... đau khổ và tự trách sẽ luôn dằn vặt anh ta. Cô biết mà,
người hai nhân cách luôn trong sáng và tuyệt vời như vậy đó. Chỉ cần ý chí của
anh ta từ từ suy yếu, sẽ bị rơi vào trong bóng tối, bị Allen thay thế, có lẽ
mãi mãi cũng không thể tỉnh lại. Cô xem, Allen cũng hiểu được đạo lý này. Cho
nên, anh ta mới không thể chờ đợi đến lúc giết chết cô.”
Trong nhà kho rộng rãi yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng của
giọng nói vừa hưng phấn vừa ôn hòa của Tạ Hàm. Sắc mặt Giản Dao chết lặng nhìn
hắn, tay chân bị dây xích trói chặt, bởi vì cơ thể bị kéo căng quá mức, khiến
cơn đau kéo đến từng cơn.
Không, anh sẽ không giết cô.
Nếu như anh là Simon, anh sẽ không giết cô.
Anh là Simon, anh không phải là bất kỳ ai khác!
Cô tin, cho dù mạng sống như chỉ mành treo chuông, cô vẫn
tin tưởng!
Sau đó, Tạ Hàm lại giống như nhìn thấu tâm tư cô, đột nhiên
bật cười lên. Hắn với lấy chiếc áo vest đang đặt trên sợi xích sắt khoác lên
người, chỉnh lại áo sơ mi, ngước mắt nhìn cô: “Suýt nữa thì quên mất, ở dưới
chân cô có chôn ba trăm ký thuốc nổ, có thể san bằng nguyên một căn phòng và
nhà kho này thành bình địa bất cứ lúc nào. Lúc đó, cô sẽ biến thành tro bụi
phiêu tán trong không khí, sẽ giống hệt cảnh cô đã viết trong bức thư tuyệt vời
đó, một mớ tro tàn, cũng là tình yêu của cô đối với Simon.”
Lòng Giản Dao lại trùng xuống.
Thuốc nổ đủ để hủy diệt tất cả? Ở ngay dưới chân cô?
Hắn đã sớm chôn xong thuốc nổ, để chờ đợi ngày hôm nay?
Lẽ nào hắn muốn... đầu óc Giản Dao nháy mắt sáng ngời như
tia lửa điện xẹt qua.
Thì ra đây chính là thủ đoạn âm mưu của hắn! Thì ra đây
chính là nguyên nhân chân chính hắn giữ lại tính mạng của cô đến bây giờ, không
chỉ bởi vì muốn Bạc Cận N