
ổi.
Cô đứng
dậy, cố hết sức hít mấy hơi liền, cố nén lòng đang hỗn loạn.
“Em… em
không sao…” cũng không rõ trên mặt cô là mồ hôi hay là nước mưa nữa, cô cố dùng
sức lau đi, lau đi… hi vọng có thể lau sạch mọi thứ trước mắt, nhưng, cho dù
màn mưa phùn dày đặc bao trùm lấy ánh mắt cô, nhưng, cô vẫn nhìn thấy rất rõ
ánh mắt quan tâm của Lam Tịnh Vũ.
Gió
thổi qua những tán lá, kêu xào xạc.
“Sao
anh lại biết em ở đây?” Hạ Nặc Kỳ xốc lại tinh thần, ân cần nhìn Lam Tịnh Vũ.
“Vừa
nãy anh đứng ngay ở cửa sổ, nhìn thấy em không có ô, nên vội qua đây đưa ô cho
em.” Lam Tịnh Vũ mỉm cười nói, “Sao em lại không biết tự chăm sóc cho bản thân
mình như vậy? Trời thì mưa, phải mang ô chứ.”
Nụ cười
quan tâm lo lắng của anh thật ấm áp, giống như một bông hoa tuyết đang bay giữa
không trung.
Cánh
tay Hạ Nặc Kỳ run lên, cô khẽ nhíu mày lại.
Tại
sao, tại sao cứ nhằm vào lúc này mà quan tâm cô như vậy chứ, tại sao lại cười
với cô ấm áp như vậy chứ?
Thái độ
của anh khiến cho cô không thể khống chế được sự tham lam muốn nắm giữ lấy hạnh
phúc trước mắt của cô.
Cô có
thể ích kỉ một chút được không, thực sự cô không muốn đem tất cả mọi thứ đẹp đẽ
trước mắt này nhường cho người khác.
Lòng cô
giằng xé.
Chiếc
ba lô trên vai dù chỉ đựng một cuốn nhật kí nhưng bỗng trở nên rất nặng, nặng
đến nỗi khiến cô khó thở!
Dù trời
mưa không to, nhưng cô cảm thấy cái lạnh như cắt da cắt thịt, giống như cô đang
ngâm mình giữa trời băng đất tuyết vậy.
Thân
hình mảnh mai của cô khẽ run lên: “Lam, đừng tốt với em như vậy.” Nếu như vậy,
cô sẽ không nỡ mà từ bỏ.
Cô nhìn
anh âu yếm, đôi mắt ngấn những dòng lệ long lanh, giống như một đóa hoa bị rút
hết nước.
“Cái đồ
ngốc này.” Lam Tịnh Vũ chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ngập tràn yêu thương,
giọng nói trầm ấm càng khiến người ta nghẹt thở, “Em là bạn gái của anh thì anh
phải quan tâm em chứ.”
Hà Nặc
Kỳ sững sờ.
Cô quay
đầu đi, chiếc kẹp hoa tuyết nằm giữa những sợi tóc khẽ lay động.
Cô
không dám nhìn vào mắt anh, khó khăn nói, trong cái giọng run run ẩn chứa sự
đau thương: “Chúng ta lên phòng nói đi, em có rất nhiều điều muốn nói với anh.”
“Được
thôi.” Mặc dù Lam Tịnh Vũ cảm thấy Hạ Nặc Kỳ không bình thường, nhưng anh không
hỏi gì, chỉ kéo tay cô bước lên phòng.
02
Trong
căn hộ gọn gàng.
Con dê
con đang vùi đầu vào gặm cỏ non ở trong đĩa đựng thức ăn, mùi cỏ non thanh
thanh bay khắp nơi.
Vài sợi
tóc bị ướt nước mưa dính trên trán Lam Tịnh Vũ che khuất đi ánh mắt như vì sao
giá của anh.
Hạ Nặc
Kỳ muốn chạy lên phía trước, giúp anh vén những sợi tóc đó lên, nhưng, khi cô
nhìn thấy cây thánh giá thạch anh treo trước ngực anh như đang thề hẹn, cô chỉ
khẽ động đậy mấy ngón tay, cuối cùng không làm gì.
Lam
Tịnh Vũ lặng lẽ đến bên cửa sổ, khẽ đóng chiếc cửa sổ đang mở lại, chỉ để hở
một khe nhỏ. Sau đó, anh bật chiếc bình lên bắt đầu đun nước: “Em cần một cốc
trà ấm nóng, tuy nước mưa bây giờ không lạnh lắm, nhưng bị ướt rồi thì dễ bị ốm
lắm đây.”
“Vâng.”
Hạ Nặc Kỳ hiền lành gật đầu, ngồi trên ghế sofa, nhìn theo Lam Tịnh Vũ đang
chạy khắp phòng tìm lá chè.
Một bộ
quần áo ở nhà màu trắng, vài sợi tóc màu đen vương trên trán.
Anh bây
giờ, khi tiếp xúc với cô, không còn lạnh lùng như trước nữa, cả người anh như
một viên ngọc đẹp rực rỡ toát ra một vẻ gì đấy rất hiền hòa.
Cô ngẩn
ngơ chăm chú nhìn anh, lòng đau đến tê dại.
Thực sự
phải từ bỏ sao?
Cô tự
hỏi mình, sau đó lại lắc đầu, những giọt nước mắt long lanh đong đầy trong mắt
cô.
Không
muốn đâu!
Mình
không muốn từ bỏ!
Nhưng…
cô phải đối diện với nó.
Nói như
vậy thì để cô đánh cược đi, đánh cược rằng tình yêu của cô sẽ không thua Vân
Phi, đánh cược rằng trong trái tim của Lam Tịnh Vũ, cô và Vân Phi chiếm phần
quan trọng như nhau.
“Nặc,
em làm sao vậy?” Không biết từ lúc nào, Lam Tịnh Vũ đã bê tách trà nóng hôi hổi
đến trước mặt cô.
Lặng lẽ
đón lấy tách trà ấm nóng, Hạ Nặc Kỳ xuýt xoa vuốt chiếc quai tách trà, sau đó
nhè nhẹ thổi, uống một ngụm nho nhỏ: “Nhìn cái dáng pha trà của anh, nghĩ đến
những chuyện trước kia của chúng ta, đột nhiên mũi em cảm thấy cay cay. Tình
cảm đó có được, thật sự không dễ dàng, anh nói xem nếu chúng ta từ bỏ, tất cả
sẽ thế nào?”
Lam
Tịnh Vũ ngẩn người, rồi cầm một cốc trà khác, ngồi xuống bên cạnh Hà Nặc Kỳ.
Khói
trắng nghi ngút bốc lên từ trong cốc, hương trà từ từ lan ra khắp phòng.
Anh
lặng lẽ nhìn đăm chiêu vào chiếc cốc trà trong tay, khẽ mỉm cười lạnh lẽo:
“Đừng có nghĩ lung tung thế.”
Cô lại
hớp một ngụm trà, cảm nhận dòng nước ấm nóng chạy thẳng từ cổ họng vào trong
lòng, Hạ Nặc Kỳ đặt cốc trà xuống, nhìn anh chằm chằm, bàn tay vô thức chạm vào
chiếc ba lô trên vai.
Cô
quyết định, đặt chiếc ba lô xuống, sau đó từ từ gỡ chiếc kẹp tóc hoa tuyết
xuống, đưa cho Lam Tịnh Vũ.
“Em
nghĩ, lần đầu tiên Lam thấy em, chắc sẽ tự hỏi rằng, tại sao em lại có chiếc
kẹp tóc hoa tuyết này….”
Lam
Tịnh Vũ nắm chặt lấy chiếu kẹp tóc, thẳng thắn gật đầu: “Đúng thế, anh thấy rất
kì lạ, tại sao em lại có chiếc kẹp tóc giốn