
không hề nghiêm túc chút nào.
A Nan nghiêng đầu, cầm lấy cái tay đang véo mặt mình, sau đó
há mồm ngậm lấy nó.
“Mở miệng ra, ngươi là mèo sao?”
Sở Bá Ninh hừ một tiếng, hàm răng trắng mịn gặm mu bàn tay hắn,
không thể nào đau. Chỉ là cái lưỡi ướt át mềm mại lướt qua da thịt mang đến cảm
giác tê dại
A Nan ngây người, hồi lâu mới biết người mình cắn là ai, sợ
đến vội vàng há miệng, hoảng sợ nhìn hắn.
Sở Bá Ninh không ưa bộ dáng này, sắc mặt khẽ biến thành lạnh
lùng, lần nữa véo mạnh lên gương mặt nàng.
A Nan không biết hắn hôm nay bị làm sao, nhưng mặt mình bị
người khác véo, cảm giác thật không tốt.
Không đau, nhưng có mấy phần uất ức. Không biết có phải là
chưa tỉnh, còn chưa thích ứng với ánh sáng, mắt có mấy phần cay cay, nước mắt
lăn ra là phản ứng sinh lí thuần túy.
“Vương gia……” A Nan mềm nhũn mà kêu một tiếng.
Sở Bá Ninh nhìn thấy mắt nàng có một tầng hơi nước, vung áo
bào lên, ngồi trên giường. đem cả người và chăn nàng ôm lấy, chần chừ, ngón tay
xoa bóp mặt nàng, thanh âm thấp xuống: “Nàng khóc cái gì? Bổn Vương còn chưa
tính sổ với nàng, nàng đã khóc trước.”
“Thần thiếp không có khóc……” A Nan rủ thấp xuống đầu, buồn
buồn nói.
Nàng cũng chỉ là nằm mơ thấy chuyện ngày trước, sau đó ngủ
quá lâu, mắt đau, thực sự là phản ứng sinh lí, không có gì là khóc. Coi như
Vương gia khinh dễ nàng, nàng cũng sẽ không khóc….
Sở Bá Ninh nâng mặt nàng lên, cặp mắt tĩnh mịch trực tiếp
nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.
Ánh mắt Sở Bá Ninh là ánh mắt tiêu chuẩn của nam nhân, nói
chuẩn xác là mắt lạnh, chiều rộng thích hợp, vừa vặn không lớn không nhỏ. Thế
nhưng con mắt sâu mà chìm, giống như một đầm sâu không thấy đáy, thoáng nhìn thấy
lạnh lùng, làm cho người ta khó có thể nhìn gần.
A Nan bị hắn nhìn mà thân thể cứng ngắc.
Sở Bá Ninh không bao giờ an ủi người, bình thường hắn đều là
trực tiếp hành động. Vì vậy cũng sẽ không an ủi con người hiện tạ đang yếu ớt
tâm linh, chỉ cúi đầu, môi hôn lên khóe mắt nàng, động tác dịu dàng.
A Nan rất nhanh thuận theo, nhìn Sở Bá Ninh lộ ra nụ cười mềm
mại, hết sức vui mừng. A Nan hồi tưởng lại chuyện hắn mới vừa rồi tìm nàng tính
sổ, quyết định vì mình biện hộ chút: “Vương gia, thần thiếp không phải là vô cớ
đến nơi này, là phụng mệnh mẫu hậu. A, ở đây có ý chỉ của mẫu hậu, mẫu hậu sai
thần thiếp tới đây phục vụ ngài…” A Nan nói xong, lấy ra từ dưới gối phần ý chỉ
của Thái hậu có con dấu, cười cười đưa cho Sở Bá Ninh.
Khóe miệng Sở Bá Ninh rụt rụt, không biết nói cái gì, nào có
ai lại đem ý chỉ của Thái hậu nhét dưới gối? Rõ ràng là chuẩn bị trước, lấy ra
chặn hắn. Sở Bá Ninh híp híp mắt, nàng sẽ không nghĩ là một thánh chỉ có thể
thoát tội sao?
Sở Bá Ninh không nhìn đến ý chỉ, nhìn A Nan trơ mắt nhìn chằm
chằm, tùy ý ném nó đến tiếu án trước giường. A Nan ai nha kêu một tiếng, muốn
lượm n về, Sở Bá Ninh lại ôm nàng, không cho nàng động.
A Nan nói thầm trong lòng ngươi cho dù tức mẫu hậu, cũng
không cần lôi ý chỉ để hả giận nha, Vương gia, ngươi quá ngây thơ rồi!
“Vương gia ~”
A Nan định lôi mặt mo, trực tiếp kiến nghị, nàng không muốn
lại bị đánh đòn, lá gan của nàng là quá nhỏ, rất sợ người ta tức giận, đặc biệt
là Sở Bá Ninh. Bộ dáng nghiêm túc lúc bình thường đã quá mạnh mẽ, để nàng cho tới
bây giờ vẫn không sinh được ý niệm muốn xù lông với hắn. A Nan thật sự là nghĩ
không ra, sao Sở Bá Ninh lại tức giận với nàng như vậy, nàng cũng là bất đắc
dĩ, chỉ là phụng chỉ làm việc mà thôi a. Nếu Hoàng đế cùng Thái hậu cũng đã cho
phép nàng đến Đồng Thành, tại sao Vương gia nhà nàng khi nhìn thấy nàng lại
không có vẻ tiểu biệt thắng tân hôn, vui sướng quý trọng, ngược lại lại dùng
không khí lạnh lẽo phục vụ nàng?
Mắt của Sở Bá Ninh xẹt qua một ý cười, cũng không lên tiếng,
nhìn xem nàng sẽ làm gì.
A Nan như con mèo nhỏ ở trong ngực Sở Bá Vươnmg cọ xát một hồi,
cũng không thấy vị đại gia có phản ứng gì, mặt không khỏi đưa đám, lá gan chưa
đủ lớn, không dám tiến lên một bước, cứ như vậy vùi trong ngực hắn không lên tiếng.
Sở Bá Ninh:…… Thật là rất không có kiên trì!
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm của Như
Thúy truyền đến: “Vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong!”
Sở Bá Ninh đem A Nan thả lại trên giường, sửa sang lại váy
áo, mặt nghiêm túc ngồi xuống, sau đó cho nha hoàn đi vào.
Mấy nha hoàn đem thức ăn còn nóng bưng lên, bày biện theo thứ
tự, xong, dưới sự hướng dẫn lặng yên không tiếng động đi xuống.
Ngủ một ngày, A Nan cũng cảm giác đói bụng rồi, mặc dù thân
thể không còn hơi sức gì, ít nhất là so với sáng sớm hôm nay tốt hơn nhiều. Ngửi
thấy mùi thơm của thức ăn, nhất thời thấy nước miếng chảy ra.
Một lát sau, A Nan mặc như một gấu mèo tròn vo, bị Sở Bá
Ninh xách đến trước bàn ăn, lấy một chén cháo hạt sen bách hợp đặt trước mặt
nàng, bên cạnh còn có thức ăn khai vị. Cháo hạt sen bách hợp mà nói là ngon, chỉ
là A Nan uống vào xảm thấy không có mùi vị, muốn ăn những thứ có mùi vị. Nhìn
những món ăn phong phú trên bàn, nước miếng A Nan chảy ào ào, không khỏi liếc Sở
Bá Ninh một cái.
Sở Bá Nin