
ôm con gái tới thăm A Nan. Ý Tứ chưa chắc không có lấy lòng Túc
Vương phi, nhưng nàng tiến lùi lễ độ, cũng chỉ là cho con gái tới, bình thường
không nói chuyện không nên nói, làm cho người ta không khỏi yêu quý nàng thêm mấy
phần.
A Nan ngồi bên bếp ấm áp, tay áp lên lò lửa, mặc áo lông
cáo, cười híp mắt nắm mặt của tiểu bé con Hà gia, cảm khái thì ra véo mặt của
người khác là có cảm giác này sao, thật làm cho người ta có cảm giác vui thích,
thật là không muốn buông tay, không oán được Vương gia nhà nàng lại thích véo mặt
nàng như vậy.
Bé con bị nàng bóp mặt đến đỏ lên cũng không khóc, mở to mắt
đen nhìn nàng. A Nan nhìn mà không nhịn được, ôm bé con vào lòng mà kêu lên tâm
can bảo bối.
“Vương phi thích trẻ con thế, chờ điều dưỡng thân thể tốt,
cũng cùng Vương gia sinh là được.” Hà phu nhân che miệng khẽ nói.
Mặt A Nan ửng hồng lên, ngập ngừng đôi câu, lại nói không
hoàn chỉnh được, hoàn toàn là bộ dáng của con gái út, là cho người ta không nhịn
được mà bật cười.
Hà phu nhân thấy gương mặt A Nan ngượng ngùng, không nhịn được
mà âm thầm bật cười. Nếu không biết nàng là Túc Vương phi, Hà phu nhân mới gặp
thật sẽ cho nàng là con gái nuông chiều trong khuê phòng, hoàn toàn khong nghĩ
nàng là thiếu nữ đã gả cho chồng – người cổ đại trưởng thành sớm, vô luận là
tâm trí hay thân thể đều trổ mã.
A Nan mang tinh thần của người hiện đại mà lớn lên, vì vậy
nên mới làm cho người ta hiều lầm. Thật ra thì chờ qua năm sau, A Nan cũng mười
sáu tuổi rồi, tuổi này ở cổ đại mà nói, sinh con là chuyện đương nhiên, chỉ là
quá khác về dáng dấp, không nhịn được hiểu lầm a.
Chung đụng mấy ngày, Hà phu nhân cũng biết Túc Vương phi
không hề giống mấy cô gái trong tủ kính dè dặt thân phận, nàng luôn dịu dàng
hòa thuận, nên mới dám trêu chọc A Nan.
“Phu nhân, mời dùng trà.” Như Lam bưng trà ngon lên, sau đó
là một đĩa bánh Quế hoa vừa làm.
Bánh Quế hoa là điểm tâm Chương ma ma tự mình làm, là điểm
tâm mấy năm nay lưu hành trong Kinh thành, người biên thành còn chưa từng thấy
qua kiểu dáng. Bé con Hà gia vừa thấy, liếc nhìn A Nan, rụt rè đưa bàn tay mập
mạp ra. Như Thúy không dám để bé trực tiếp cầm, bánh vừa làm xng, hãy còn nóng,
vội cầm một chén nhỏ tới, gặp một khối đặt lên, lấy một thìa cho bé con chơi.
A Nan kêu Hà phu nhân cùng Cổ Nhan Hoan cùng ăn điểm tâm,
hai người luôn miệng khen bánh hoa quế ngon không dứt miệng. Bánh này hương vị
ngọt ngào ăn mãi không ngán, trong ngoài mềm mịn, ăn rất ngon miệng, rất nhiều
phu nhân và tiểu thư thích ăn.
Mọi người đang ăn điểm tâm, đột nhiên Như Thúy từ ngoài đi
vào, hưng phấn nói: “Tiểu thư, hôm nay Vương gia cùng Ôn đại nhân đi săn, sai
người mang đồ về.”
A Nan nghe mà có chút tò mò, Sở Bá Ninh sẽ đưa thứ gì về, vội
vàng đứng dậy, đi ra ngoài xem.
Đến đại sảnh, thấy Mộc Viên Nhi đã ở đó, trong tau cầm một lồng
sắt, trong đó có hai con vật nhỏ trắng trắng nhỏ nhỏ, nhìn bộ dáng có nét giống
hồ ly?
“Mộc đại ca, đây là hồ ly hả?” Như Thúy mặt hưng phấn hỏi.
Mộc Viên Nhi cười gật đầu, đưa tay vào trong lồng sắt bắt một
con hồ ly lông trắng ra, cười nói: “Hôm nay Vương gia cùng Ôn quân sư đi săn,
không nghĩ tới trong khu lân cận ở diệp cốc có một con hồ ly mới sinh không
lâu, Vương gia lần theo dấu vết mẹ hồ ly tìm được hai tiểu hồ ly mới sinh.
Tuy nói là mới sinh, nhưng hai con tiểu hồ ly này cũng đã lớn
rồi, nhìn xa, có nét giống như hai con thỏ.
A Nan nhìn hai con tiểu hồ ly trắng, thầm nghĩ hôm nay có thể
ăn lẩu hồ ly rồi. Nghe nói gần đây binh lính thường lên núi đi săn thú, trong
quân doanh cũng có thêm thịt để ăn, khiến Sở Bá Ninh thấy thịt đã ghét.
Như Thúy cũng chảy nước miếng nhìn con hồ ly kia, cười híp mắt
nói: “Tiểu thư, hai con hồ ly này còn non, thịt chắn chắn sẽ rất thơm ngon đó.”
A Nan gật đầu, dè dặt nói: “Vương gia gần đây có chút khổ cực,
vừa lúc dùng hồ ly này bồi bổ cho hắn.”
Mọi người: “……”
Thật sự là Vương gia đi săn về để ăn sao?
Mộc Viên Nhi nhìn hai chủ tớ đang thảo luận vui mừng, bộ mặt
rối rắm, muốn nói lại thôi, rốt cuộc lấy dũng khí nói: “Vương phi, Vương gia dặn,
hai tiểu hồ ly này để ngài làm bạn, để ngài nuôi khỏe, nuôi lớn…” Mộc Viên Nhi
thật muốn che mặt, Vương phi nhà bọn họ a, vì sao lại thế đây?
“……”
Vẻ mặt A Nan trong nháy mắt trống không, trong lòng tức giận
oán trách Như Thúy, đều do nàng ấy nói đến chuyện ăn, hại nàng sơ ý ở trước mặt
mọi người nói theo. Nàng bị lừa a!
Như Lam khẽ nhếch miệng cười, nhìn Mộc Viên Nhi, sau đó mặt
nghiêm nghị nói: “Tiểu thư, nuôi lớn rồi cũng có thể ăn!”
Hà phu nhân, Cố Hoạt Nhân, Mộc Viên Nhi, thậm chí ngay cả bé
con không hiểu chuyện cũng quay sang nhìn A Nan.
A Nan áp lực lớn, cười khan nói: “Ha ha…… Nuôi lớn rồi hãy
nói……”
Như Lam thiếu chút nữa tức hộc máu: Thật là, thể diện như bị
vứt xuống biên cương rồi.
Mộc Viên Nhi thẫn thờ rời đi, trong lòng suy nghĩ như thế
nào thuật lại phản ứng của Vương phi với Vương gia, hắn sợ Vương gia sẽ cho hắn
thể nghiệm nước đá mùa đông dội xuống a!
Bên này A Nan để mọi người tập trung xem hồ ly một