
a bị lừa gạt.
A Nan: =__=!
Ngươi mới là đứa con nít chưa trưởng thành, cả nhà ngươi đều
là con nít chưa trưởng thành á!
A Nan cố gắng để chính mình không tức giận, hòa nhã hỏi:
“Triệu cô nương, nếu Bổn cung chưa cập kê, tại sao có thể gả được cho Vương gia
chứ? Uh, ngược lại Bổn cung nghe nói Triệu tướng quân vì hôn sự của Triệu cô
nương đã lo đến trắng tóc. Ai, trước khi đến Đồng Thành, Bổn cung cũng nghe
Hoàng hậu nương nương cũng vì chuyện này mà nôn nóng đấy …” A Nan sâu kín thở
dài.
Triệu Kỳ Hoa vốn còn chưa kịp khi dễ A Nan, lại đã bị người
nào đó lấy thân phận gái ế của mình ra nói chuyện, thật là làm tổn thương lòng
người mà. Triệu Kỳ Hoa lớn như vậy, đều là được nuông chiều mà lớn lên, chưa từng
có người dám nói như vậy với nàng ta! Lập tức một cục tức dâng lên trong ngực,
ngón tay nắm roi, nhìn A Nan nói không
A Nan nhìn nàng ta nói một cách thành khẩn: “Triệu cô nương
cũng đừng lo quá, nhìn cô nương đẹp như vậy, có lẽ sẽ có hôn sự nhanh thôi. Nữ
nhân thành thân xong, nghe nói sẽ càng xinh đẹp!”
Triệu Kỳ Hoa nhìn chằm chằm A Nan một hồi lâu, rốt cuộc
không nhịn được dậm chân nói: “Ta muốn đi nói cho phụ thân cùng Túc Vương rằng
ngươi nói không ai thèm lấy ta! Ngươi chờ xem!”
“……”
Mọi người đưa mắt nhìn Triệu tiểu thư đi mất, trong lòng rối
rít xuất hiện nghi vấn: Rốt cuộc nàng ta tới nơi này làm gì?
“Ta thực sự có nói nàng ấy không ai thèm lấy à? Chẳng lẽ đầu
óc nàng ấy khác người, lại xuyên tạc ý tứ người ta?” Vẻ mặt A Nan đầy kinh ngạc.
Không có ai trả lời câu hỏi của A Nan, trong lòng mọi người
cảm thấy Túc Vương phi có phải là quá khờ không, lời nói của nàng thật sự đâm
vào lòng người a~~
“Còn nữa, rốt cuộc nàng ấy tới nơi này làm gì?”
Vẫn không có ai trả lời, chỉ có Như Thúy nghĩ ra điều gì,
nói: “Tiểu thư, con gái biên thành quả nhiên mãnh liệt hơn người, người xem,
đây không phải là ví dụ sao? Như Lam tỷ tỷ, ta nói đúng chứ?”
Như Lam: =__=! Đừng nói chuyện với ta, ta không biết đồ ngốc
như ngươi……
Triệu Kỳ Hoa đến vội vã, đi cũng vội vã, tất cả mọi người đều
không hiểu nàng ấy đến làm gì. Hà phu nhân nhìn sắc trời một chút, liền dẫn bé
con cáo từ A Nan. Cổ Hoạt Nhan xem cũng không còn chuyện của mình, cũng cáo từ,
trở về xem sách.
Chờ khách nhân đều đi, hai con Tiểu hồ ly được tắm rửa sạch
cũng được đưa tới.
Hai tiểu hồ ly vừa mới ra đời, mới nhìn yếu ớt nhỏ nhỏ giống
như chú mèo con, bộ lông trên người còn ướt, ướt èm nhẹp dính trên người, một
đôi mắt đen long lanh nhìn thế giới, hai con để chung một chỗ, sợ hãi giống như
sợ bị người tổn thương, còn lạnh phát run.
A Nan trước kia chưa từng nuôi động vật nhỏ, cộng thêm trong
ý thức của người hiện đại, hồ ly là dã thú cắn người, cũngịt ăn, vì vậy phản ứng
đầu tiên khi nhìn thấy hồ ly là có thịt ăn rồi! Mà lát sau, thấy hai tiểu hồ ly
nhốt chung một chỗ run lẩy bẩy, A Nan lại trách mình sao lại có ý tưởng hung tàn
đó, sao có thể đối đãi như thế với động vật nhỏ bé này?
Như Lam, Như Thúy cũng quên hai tiểu hồ ly là hồ ly, đều cầm
một cái khăn sạch sẽ lau khô người cho chúng.
A Nan đem hai tiểu hồ ly đặt trên bếp ấm áp, cũng không dám
dùng sức, con này sờ, con kia xoa bóp, thích đến không chịu nổi. Mà hai tiểu hồ
ly được tắm sạch, lại được nằm bên bếp ấm áp, rất thư thái, thấy không có người
tổn thương chúng, bắt đầu tỉnh táo, cọ đầu lẫn nhau, híp mắt ngủ thiếp đi.
A Nan đối với hai tiểu hồ ly rất hài lòng, ưa thích, lập tức
liền đặt tên cho chúng: Đại Bạch, Tiểu Bạch.
Trên trán có một túm lông vàng chính là Đại Bạch, toàn thân
trắng chính là Tiểu Bạch.
“Tiểu thư, tên này không hay đâu, không bằng gọi Tiểu Bạch
cùng Tiểu Hoàng đi.” Như Thúy vội đề nghị.
“Cái gì Tiểu Hoàng? Bọn họ đều trắng đấy!” A Nan liếc nha
hoàn không có tiêu chuẩn.
Như Thúy chép chép miệng nói, “Tiểu Hoàng dễ nhớ hơn, em nhớ
khi còn bé, trong thôn, có cụ ông nuôi một con chó đặt tên là Tiểu Hoàng, rất
nghe lời, sai nó gặm xương nó tuyệt đối sẽ không ăn lúa non. Chúng tôi cũng đem
chúng nuôi giống như Tiểu Hoàng, sai chúng ăn lúa non, chúng tuyệt đối sẽ không
gặm xương.”
“Này!” A Nan bộ mặt vạch đen, chẳng lẽ nàng quên bọn họ là hồ
ly hả? Lại muốn nuôi bọn họ thành hồ ly ăn chay!
…………
Như Lam: =__=! Này Như Thúy, đặt cái tên vô cùng không có
trình độ! Đối thoại cũng quá không có dinh dưỡng rồi!
Cuối cùng, tên tuổi hai tiểu hồ ly là do A Nan định, Đại Bạch
cùng Tiểu Bạch.
Buổi tối Sở Bá Ninh trở lại, A Nan mặt nịnh hót, đặc biệt ân
cần phục vụ Vương gia ăn uống rửa mặt, khiến Sở Bá Ninh rất có cảm giác ngoài ý
muốn.
Bởi vì nàng nịnh hót nhiệt tình quá mức, làm Như Lam, Như
Thúyn muốn che mặt bỏ đi, huống chi là Vương gia ngày ngày cùng giường chung gối
với nàng.
Sở Bá Ninh chớp mắt một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì,
trong mắt lướt qua nụ cười, thái độ cũng không thay đổi, A Nan như tiểu nha
hoàn vây quanh hắn, hỏi han, để hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Vì vậy, bạn Vương gia cực kỳ vui vẻ, không truy cứu chuyện
người nào đó lúc trước còn nói muốn đem hai tiểu hồ ly làm thịt. Chờ đêm khuya,