
A Nan cũng trong lúc miên man suy nghĩ cũng từ
từ ngủ thiếp đi. Bởi vì Sở Bá Ninh bị thương, khẩn trương suốt một buổi tối khiến
cho tinh thần nàng cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Sở Bá Ninh vén chăn đứng dậy, ôm vết
thương trên người từng bước từng bước từ từ đi về phía trường tháp, chỉ là mới
được mười bước, đã toát mồ hôi lạnh, có thể thấy được mười bước này khiến hắn
thật không dễ chịu. Rốt cuộc đi được đến nơi, Sở Bá Ninh có chút thở gấp, nhưng
trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sở Bá Ninh vén một góc chăn lên, dịu dàng nhìn gương mặt trắng
hồng hào của thiếu nữ đang ngủ. Trường tháp mặc dù không so sánh được với giường
lớn, nhưng có chiều rộng một mét chiều dài hai thước, hai người nằm lên hoàn
toàn không thành vấn đề, huống chi bây giờ l mùa đông, hai người ôm nhau ngủ mới
không bị lạnh.
Sở Bá Ninh trực tiếp vén chăn lên nằm vào, một loạt động tác
này khiến hắn đau đến nỗi một thân đầy mồ hôi, lại cắn răng chịu đựng từng đợt
đau đớn, không rên than một tiếng. Chờ trận đau kia qua đi, Sở Bá Ninh vươn tay
cầm tay nàng tạo thành quả đấm, cảm thụ cảm giác có nàng bên cạnh… Có cảm giác
mềm mại lại vừa an tâm, Sở Bá Ninh rốt cuộc cũng buông lỏng tinh thần, dần dần
chìm vào giấc ngủ…..
Một buổi sáng mùa đông, trời trắng xám một mảng u tối mù mịt,
ngay cả không khí thở ra dường như cũng muốn đóng băng, trời lạnh gai người.
Nhưng mà trời đông lạnh như vậy, A Nan lại cảm thấy được
ngay một luồng lửa nóng, cả người đều tức giận đến sôi trào.
A Nan nhìn nam nhân đang mê man bên cạnh, rất muốn siết chặt
tay rống to: Ngươi TMD, có giường không ngủ chen chúc qua tràng kỷ làm gì a?
Dày vò chính mình như vậy làm gì? Cho dù muốn người ta đau lòng cũng không nên
dùng cách này tự dày vò a!!!
A Nan nén tức giận trong lòng, vẫn là vội vàng bò qua, thật
cẩn thận xốc chăn lên, lại mở ra trung y màu trắng trước ngực của hắn, dò xét
miệng vết thương bên trong của hắn, thấy trên băng vải chỉ có chút xíu máu đỏ,
a Nan rốt cục nhẹ nhõm thở phào.
Tuy không biết hắn mò qua bằng cách nào, nhưng a Nan lại cảm
thấy thất vọng với bản thân nhiều hơn, sao lại ngủ mê như vậy a? Lại để hắn bò
lên giường cũng không biết…… A Nan tự kiểm điểm bản thân một lần, hình như mình
mỗi khi vào đêm đông chỉ cần bên người có hỏa lô ấm áp hoặc hắn bên cạnh, đều
ngủ rất ngon. Trước khi xuất giá, vào mùa đông, buổi tối nàng đều lén lút kéo
Như Thúy giúp nàng làm ấm giường, sau đó liền ngủ thẳng đến khi trời sáng. Sau
khi xuất giá, nàng có bạn giường trường kỳ làm ấm giường, không cần Như Thúy
giúp nữa, như trước ngủ được tốt lắm. Nhưng hiện tại, thói quen làm nàng cảm thấy
không tốt không tốt,
Mặc dù A Nan ảo não, nhưng vẫn chỉ có thể tự sinh hờn dỗi
trong lòng, không cách nào đem cơn giận kia bộc phát lên người nam nhân trên
giường —- Bởi vì hắn vẫn đang bị thương, điều này làm cho nàng thập phần bực
mình.
A Nan rút tay đang bị bàn tay to của Sở Bá Ninh nắm giữ,
giúp hắn đắp chăn lại, thật cẩn thận bước qua hắn xuống giường, mặc vào quần áo
đặt trên hòm gỗ tử đàn bên cạnh, rất nhanh liền mặc thành giống như gấu mèo.
A Nan xem xem Sở Bá Ninh còn đang ngủ trên giường, mím mím
môi, đành phải tự mình ra ngoài tìm nha hoàn phân phó việc. Nàng không dám đem
nha hoàn kêu vào, nếu nhìn vào tình hình trong phòng, cũng không biết các nàng ấy
sẽ nhìn nàng thế nào, có lẽ sẽ cho rằng nàng xứng đáng với danh đố phụ, thế
nhưng lại đem lão công bị thương đuổi đến giường nhỏ ngủ……
Đợi A Nan rời khỏi nội thất, bên ngoài vang lên thanh âm nhỏ
nhẹ của nàng, Sở Bá Ninh mở mắt. Ánh mắt kia không hề có vẻ mới tỉnh mông lung,
mà là một mảng thanh u thâm thúy.
Sở Bá Ninh quấn lại chăn trên người, tuyệt đối không thừa nhận
hắn là vì không biết đối mặt với tức giận của A Nan như thế nào, cho nên mới giả
bộ ngủ.
Đường đường Túc vương thiên tuế. trong kinh thành là đệ nhất
nhân chỉ dưới Hoàng đế, hắn chưa từng sợ ai, đã cho ai mặt mũi bao giờ? Nhưng
hôm qua tiểu thê tử xưa nay ôn thuần như mèo nhỏ đột nhiên phát uy, vẫn là khiến
hắn theo bản năng liền sản sinh hành động tránh đi mũi nhọn. Thẳng đến sáng hôm
nay, A Nan vừa động hắn liền tỉnh, chỉ là không biết đối mặt thế nào, đơn giản
giả vờ ngủ.
Quả nhiên, hắn tuy rằng không mở mắt, nhưng nghe hô hấp nặng
nề của A Nan liền biết nàng lại nổi giận. May mắn, nàng tuy giận nhưng vẫn quan
tâm hắn, còn xem xét miệng vết thương của hắn, điều này làm cho Sở Bá Ninh cảm
thấy tối hôm qua một phen dày vò của mình là đáng giá.
Lần này Sở Bá Ninh cảm thấy may mắn, bên ngoài, A Nan không
muốn cho nha hoàn nhìn thấy tình cảnh bên trong, chỉ có thể cho nha hoàn đem đồ
rửa mặt đến ngoại thất, thổi gió lạnh rửa mặt xong, A Nan hỏi Như Lam: “Thuốc của
Vương gia sắc xong chưa?”
“Đã xong rồi, muốn đem qua sao ạ?” Như Lam hỏi. Như Lam là một
nha hoàn thận trọng bẩm sinh, nếu A Nan không sợ lạnh mà đến tận ngoại thất rửa
mặt liền biết trong phòng có chuyện nàng không muốn cho người ta thấy, thói
quen của Như Lam là vì chủ tử của mình c