
ến lên chia thức ăn, nhẹ lời nói: “Ôn đại
nhân, uống rượu thương thân, về sau ngài nên uống vừa phải thôi.”
“Đa tạ Vương phi quan tâm.” Ôn Lương hướng A Nan nhe răng cười
một tiếng, thiếu chút nữa chói mắt A Nan, phe phẩy cây quạt nói: “Chỉ là Tử Tu
bình sinh không có cái gì quá yêu thích, lại rất yêu thích vật trong chén. Hơn
nữa dù sao…Cũng là Vương gia đồng ý.” Ôn Lương hướng A Nan nháy mắt mấy cái,
làm ra biểu tình “ gia trưởng đã cho phép làm như vậy”.
Sắc mặt Sở Bá Ninh nghiêm túc, thanh âm lạnh mấy phần: “Bổn
vương chỉ đồng ý lần này, lần say dám mê rượu nữa, Bổn vương sẽ cho ngươi uống
đến khi không dám uống nữa mới thôi.”
“……”
Ôn Lương lâm vào trạng thái rối rắm, hiểu theo ý tứ của vị
Vương gia này, khiến hắn uống đến trình độ không muốn uống nữa thật sự là có thể,
đến lúc đó…. Ôn Lương rùng mình một cái, cười ngượng ngùng, lại không dám nói nữa.
A Nan co rút khóe miệng, vì sao nàng cảm thấy lúc này thật
giống một nhà ba người a! Mà Ôn Lương chính là người khiến đứa trẻ nhỏ nhỏ gia
trưởng nhức đầu, đứa trẻ nhỏ đó!
**********
Ăn trưa không lâu, môn nhân báo lại, vợ chồng Hà Thành Thủ tới
đây bái niên.
Hà thành thủ vợ chồng tới chúc tết, cũng thuận tiện đưa ba đứa
trẻ nhà bọn họ đến.
“Chúc Vương gia Vương phi Hoa khai phú quý, hòa khí cát tường,
quý thể an khác, chúc Ôn Thúc phúc tinh cao chiếu, vui vẻ, thăng quan tiến chức.’
Ba đứa bé dứt tiếng những lời nói cát tường.
Nhìn ba bạn nhỏ tuổi không đồng nhất, nhưng đều giống nhau
là những đứa bé phấn điêu ngọc trác, Ôn Lương cười ha hả, dẫn đầu kín đáo lấy
ba bao lì xì đưa cho bọn họ. Nhìn vẻ mặt hắn nói chuyện cùng hai nam hài lớn,
nghĩ đến là mấy đứa bé nhà Hà thành thủ cũng rất tinh tưởng rồi.
A Nan cũng đem bao tiền lì xì chuẩn bị xong lấy ra chia cho
bọn hắn, thuận tiện lấy kẹo đậu phọng gì đó nhét vào trong túi áo bọn hắn, sau
đó đem cô bé con Hà Gia ôm vào trong ngực, thơm má mấy cái“Vương phi di di, năm
mới vui vẻ, chúc nhanh phát tài, sớm sinh quý tử….” Cô bé con Hà Gia bập bẹ bập
bẹ nói mấy lời nói cát tường.
A Nan: =__=! Vì sao chúc mừng phát tài phía sau là “Sớm sinh
quý tử” hở?
Mà đám người Sở Bá Ninh nghe được lời nói của cô bé con, sửng
sốt một chút, sau đó mặt buồn cười.
Hà phu nhân cười vội nói: “Vương phi đùng thấy lạ, Nữu Nữ
nói như vậy thì phải trách phụ thân nàng.” Hà phu giận trách móc nhìn trượng
phu, nói: “Tối hôm qua đón giao thừa, tướng công trêu trọc hỏi nàng muốn quà gì
năm mới, Nữu Nữu nói muốn có một đệ đệ, tướng công không biết làm sao mà nói
nên lời, lại cùng nói, ngày mai là ngày đầu năm, chỉ cần nói với người sớm sinh
quý tử, có thể có đệ đệ…”
Hà phu nhân còn chưa giải thích xong, Ôn Lương đã cười muốn
lăn ra đất, A Nan cũng dùng khăn che miệng để đè nén tiếng cười, chỉ có Hà
thành thủ dáng vẻ lung túng, hai đứa con trai nhà Hà thành thủ nghiêm mặt, thiếu
chút nữa lộ ra mặt biểu tình “cha ta không thể nào không biết điều như vậy.”
Chờ một lúc mọi người cười xong, Hà phu nhân nói với A Nan:
“Vương phi, hiện tại chính là năm mới, miếu Tống Tử nương nương thành Nam bên
trong hương khói tràn đầy, mấy ngày nữa chúng ta cũng nên đi thắp mấy nén hương
thôi.”
“Tống Tử nương nương?” Tư tưởng của A Nan thật sự nhất thời
không phản ứng kịp.
Hà phu nhân mím môi cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Đừng xem nó là
miếu nhỏ, nhưng nó rất linh nghiệm. rất nhiều phu nhân năm mới đều phải đến nơi
đó cúng bái, bảo đảm trong năm sẽ mang thai đứa bé. Chỉ cần có thành tâm Tống Tử
nương nương sẽ chúc phúc cho tất cả nữ nhân.”
A Nan hiểu, thì ra Tống Tử nương nương là….. =__=!
A Nan không phải luận quỷ thần là thật hay giả, cho nên chưa
từng nghĩ tới muốn có đứa bé thì phải đi cúng bái trong miếu gì đó. Chỉ là, đi
miếu thắp hương cúng bái là tập tục nơi này, Thành thủ phu nhân có ý tốt, nàng
không đi ngược lại có vẻ quái dị, thích thú gật đầu đáp, thuận tiện cùng Hà phu
nhân thương lượng thời gian.
Mặc dù nói có nhiều bát quái bàn thề quỷ quái thần lực,
nhưng có một câu nói rất hay: tin thì có, không tin thì không, cổ nhân so với
người hiện đại mê tín hơn rất nhiều, A Nan đang ở thời đại này, nhiên cũng sẽ
nhập gia tùy tục, dù sao đi cúng bái cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Nam nhân bên kia cũng không giống nữ nhân nói mấy chuyện của
nữ nhân, bởi vì năm mới, không khí cũng vừa đúng, cũng không thận trọng như thường
ngày, tùy tiện hàn huyên mấy câu.
“Đúng rồi, Vương gia, gần đây thân thể Triệu tướng quân
không thoải mái, thuộc hạ có chút lo lắng……” Hà thành thủ muốn nói lại thôi.
Đầu lông mày của Sở Bá Ninh nhẹ chau lại, quan tâm hỏi: “Triệu
tướng quân thế nào?”
Ôn Lương cũng dùng cây quạt vỗ tay, bộ dáng hết sức chú ý.
Hà thành thủ nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: “Vương gia, Triệu
tướng quân dong ruổi sa trường gần 30 năm, năm xưa từng mấy lần chống lại người
Bắc Việt lúc đang bị trọng thương, còn có một lần suy giảm tới phế phủ, thiếu
chút nữa mất tính mạng. Sau này mặc dù có kịp thời cứu chữa, những cũng trở
thành bệnh căn (ý là bênh trong người tùy thời tái phát). Hiện tại,