
đao sau
lưng đã được xử lý, băng bó lại, nhưng vết cắn trên vai trừ bỏ cảm thấy mátlạnh
cho nàng biết đã được bôi thuốc, nhưng không có băng bó lại, lúc hắn uy dược,
tay thường mơn trớn da thịt xung quanh miệng vết thương, khiến thần kinh của
nàng hơi căng thẳng.
Chờ hắn rốt cục hôn đủ, hắn thả nàng lại trên giường nằm úp
sấp, sau đó, trong ánh nhìn chăm chú kinh ngạcnàng, chậm rãi cởi quần áo trên
người, lộ ra thân hình cao lớn thon dài.
A Nan hô hấp ngưng đọng, ngây dại buông mắt xuống, nhìn đến
vật thon dài giữa hai chân hắn, thấy vật dữ tợn gì đó không có ngẩng đầu, mới
thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng, ngay sau đó, nàng phát hiện chính mình thả lỏng quá sớm.
Hắn trực tiếp xốc chăn ** bao trùm trên người nàng, thân thể
trần trụi ấm áp dán lên thân nàng, bởi vì nàng có thương tích trên người nên
không trực tiếp ôm lấy nàng, chỉ là nằm nghiêng bên cạnh nàng, hô hấp nóng rực
phả lên lưng trần của nàng………
Tác giả có lời muốn nói: mồ hôi chảy đầy mặt, tốn cả buổi
chiều mới đưa được chương này lên…… vì viết tốt chương này, cũng không biết có
phải là ngồi trước máy tính lâu quá hay không, đầu đau một trận.
cho nên, cổ vũmột chút đi!
A Nan cứng người nằm sấp trên giường, rất muốn trực tiếp
xoay người né tránh.
Nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng ánh mắt nóng rực của
hắn dừng ở vết cắn trên vai, ánh mắt sắc bén kia khiến nàng nổi da gà, khó có
thể bỏ qua. Vết thương sau lưng rất đau, mà thái độ kỳ lạ của hắn khiến lòng
nàng bất an cực độ. Nàng biết vết cắn trên vai mình rất rõ ràng, người sáng suốt
vừa nhìn liền biết đã phát sinh chuyện gì, hắn lại có bệnh sạch sẽ, có lẽ
đã cho là nàng rất bẩn đi….Có lẽ, lúc biết rõ ràng, sẽ trực tiếp phẩy tay áo
bỏ đi…..
Chỉ nghĩ đến đó, trái tim liền đau thắt từng cơn.
Nàng cũng không rõ là sợ hắn vì thế ghét bỏ mình, hay là
sợ chính mình thích hắn quá nhiều mà đánh mất bản thân………….
Đôi mắt ẩm ướt, khi nước mắt muôn tràn ra khỏi hốc mắt,
nàng cảm giác được đôi môi ấm áp dán lên vai nàng, cả người nàng chấn động,
cứng rắn thu lại nước mắt.
Nàng không thể tin được quay đầu, chỉ thấy được mái tóc
màu đen chôn trên vai nàng, đang dùng môi lưỡi của hắn hôn liếm da thịt xung
quanh miệng vết thương của nàng, một lần lại một lần liếm hôn, làm cho nàng
có loại ảo giác hắn như dã thú, đang dùng đầu lưỡi cùng nước miếng vì bạn đời
của hắn tẩy trừ thân thể.
“Vương gia…” nàng nhịn không đươc gọi, thanh âm có chút
suy yếu.
Hắn lại không để ý, vẫn tinh tế liếm hôn lưng nàng, nàng cảm
thấy cả bả vai đều ẩm ướt, bị mút hôn đến đỏ. Hơi thở của hắn có chút thô
ráp, nóng bỏng phả trên lưng nàng, làm cho nàng thật khó lờ đi.
“Vương gia.”
Nàng lại nhỏ giọng gọi, hắn vẫn không để ý. Nàng lập
lại vài lần như vậy, rốt cục biết hắn sẽ không để ý đèn nàng. Điều này nàng
làm cho lòng nàng có chút ủy khuất, nàng cũng không muốn thành bộ dạng này,
căn bản không biết trong miếu sẽ gặp vương tử Bắc Việt, lại rơi vào tay hắn,
còn bị hắn cắn…..
A Nan cảm thấy thực oan ức, hắn không để ý nàng càng làm
cho nàng khổ sở.
Nếu hắn ghét bỏ nàng, sẽ không hôn nàng, nếu không ghét bỏ
nàng, tại sao lại hôn môi nàng như vậy?
Nàng vừa đau vừa mệt, bởi vì bị thương sau lưng nên chỉ có
thể ngủ sấp, bên người còn có một nam nhân trần trụi dán dính, liếm hôn từng tấc
từng tấc bả vai nàng, giống như đang giúp nàng khử trùng. Cũng không biết hắn
hôn mút vai nàng bao lâu, rốt cục môi hắn dời xuống…..
Thần trí vốn có chút buồn ngủ lập tức thanh tỉnh.
“Vương gia…”
“Đừng nhúc nhích.”
Nàng muốn giãy dựa, liền bị hắn ngăn lại.
Hắn nằm bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt
nàng, trong cơn giận dữ và xấu hổ của nàng, hắn hôn khắp lưng nàng, sau đó
có xu thế tiếp tục hạ xuống….
A Nan nghĩ, nếu không phải nàng có thương tích trong người,
hắn thậm chí sẽ hôn qua toàn thân nàng để khử trùng.
Đúng vậy, khử trùng!
Hai tay nàng túm chặt đệm chăn dưới thân, cảm nhận được
hắn kiên nhẫn cùng kiềm chế hôn nàng, rốt cục chịu không nổi mệt mỏi mà
ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, A Nan lần nữa tỉnh lại.
Khi tỉnh phát hiện mình vẫn duy trì tư thế trước khi ngủ,
toàn thân trần trụi nằm sấp mà ngủ.
Trời đã tối, trong phòng đã đốt nến, chiếu sáng cảnh vật
trong phòng. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, miệng vết thương trên lưng vẫn
còn đau đến rát bỏng, hơi nhúc nhích liền động đến miệng vết thương làm nàng
đau một trân, khiến cho nàng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phòng không có người, mơ hồ nghe được tiếng người nói
chuyện bên ngoài.
A Nan nhắm mắt, không biết lòng mình có cảm giác gì.
Từ khi bị nam nhân Bắc Việt kia trả thù cắn nàng bị
thương, nàng liền biết mình đã phiền toái rồi. Bởi vì nàng gả cho vị Vương
gia có bệnh sạch sẽ, bình thường ngay cả tỳ nữ hầu hạ chạm vào nàng nhiều một
chút cũng không vui, huống chi nàng bị một nam nhân trực tiếp cởi quần áo
cắn bị thương? Thậm chí việc này nếu để người ta biết, danh tiết của nàng sẽ
mất sạc