
ết tiểu thư nhà giàu. Bất quá ở trấn
nhỏ này, dù là tiểu thư nhà giàu cũng không giàu bằng Túc vương đương triều,
quyền thế thì càng khỏi so.
Nên Sở Bá Ninh quét mắt qua, liền không để ý, cầm chén nước
cẩn thận đút cho tiểu tử kia uống. Chơi nửa ngày, bánh bao nhỏ cũng khát, uống
hết chén nước, nhu thuận dựa vào lòng cha, bộ dạng như không muốn rời xa.
A Nan nhìn cô nương được hai nha hoàn hộ tống, hỏi: “Vị cô
nương này, ngươi có chuyện gì sao?”
Cô nương kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo xinh đẹp,
quần áo hoa lệ, chỉ là đôi mắt trừng thẳng phá hủy phần xinh đẹp kia, thành ra
bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược bốc đồng, nhìn rất không vừa mắt.
Cô nương nghe A Nan hỏi, phong thái cao ngạo hừ một tiếng,
không đáp lại. Mà nha hoàn bên người nàng hất cằm vênh váo nói: “Các ngươi là
cha mẹ của hai đứa bé này? Nói cho các ngươi biết, chúng nó không chỉ đụng hư
hoa đăng của tiểu thư nhà ta, còn cắn tiểu thư nhà ta, các ngươi nhất định phải
bồi lễ tạ tội với tiểu thư nhà ta, rồi giao hai đứa bé ra đây! Bằng không để
lão gia nhà ta tức giận thì! Hừ! Tiểu thư nhà ta là thiên kim của Lưu viên ngoại,
không phải ai cũng có thể tùy tiện chọc vào đâu!”
Nha hoàn kiêu ngạo này làm cho nha hoàn thị vệ Túc vương phủ
nhíu mày, lòng không vui, nghe xong nàng ta nói, thật muốn bóp chết nàng ta.
Phóng tầm mắt ra cả hoàng triều Đại Sở, không có bất cứ ai dám kêu gào với chủ
tử bọn họ như vậy, hôm nay lại thấy được “kỳ tích”, thật sự là người không biết
sống chết!
Thiên kim Lưu viện ngoại tính là cọng hành nào, dám bảo bọn
họ giao tiểu quận chúa, ngươi tưởng ngươi là Hoàng đế chắc?
A Nan coi như hiểu phải trái, trước khi sự tình chưa rõ
ràng, nàng không tùy tiện giận dữ, liền nói: “Vị cô nương này, muốn nhận lỗi
cũng nên để chúng ta biết rõ tình huống xảy ra đã. Mộc Viên Nhi, ngươi kể lại sự
tình, nếu thật sự là lỗi của chúng ta, nhận lỗi là nên làm.” A Nan mỉm cười,
nói vô cùng hào phóng thong dong.
Nghe thế, vị Lưu gia tiểu thư kia không chỉ không ngăn cản,
ngược lại cái mũi sắp hất lên tới trời, bộ dáng mặc ngươi nói.
Mộc Viên Nhi cung kính đáp lời, kể lại sự tình đã xảy ra.
Thì ra là bánh bao nhỏ nắm tay Trăn cùng đi ngắm hoa đăng,
vì người đông, không cẩn thận đụng vào vị tiểu thư Lưu gia này. Đó cũng không
cóì, tiểu hài tử thôi, dư thừa tinh lực thích chạy lung tung, nói xin lỗi là được.
Nhưng ai ngờ tiểu thư Lưu gia kia vì đánh rơi hỏng mất hoa đăng mà phát cáu,
không chỉ giận dữ mắng tiểu tử kia, còn ồn ào muốn gia đinh tới giáo huấn bọn hắn.
Tiểu bánh bao lớn bằng này rồi, lần đầu tiên bị người ta
hung ác quát mắng, hơi bị dọa sợ, vì thế Trăn sớm bị bánh bao nhỏ nuôi thành
trung khuyển liền động. Trong khi tiểu thư kia không ngừng mắng mỏ, Trăn trực
tiếp nhào đến cắn nàng ta. Đương nhiên tiểu thư kia có gia đinh che chở, không
bị thương bao nhiêu, chỉ để lại dấu răng đều tăm tắp, bôi chút thuốc bầm là được,
Trăn còn bị bọn họ đạp một cước. Nhưng tiểu thư kia kiêu căng thành tính, chưa
từng có ai dám đả thương nàng ta, đương nhiên tức giận, kêu gào muốn gia đinh
tóm mấy người về phủ hành hạ. Nhưng thị vệ Túc vương phủ không phải ngồi không,
sao có thể cho bọn họ tiếp cận chủ tử, thậm chí gia đinh tiến lên đều một người
một quyền đánh bay.
Cũng không biết vị tiểu thư Lưu gia này có phải não mọc đậu
hay không, gia đình đã bị giáo huấn, cũng không suy xét một chút mình có chọc nổi
đối phương không, thấy bọn họ đi lại mang theo hạ nhân trực tiếp theo đến.
Do đó, sự việc thành ra như giờ.
A Nan vừa nghe Mộc Viên Nhi kể lại, vừa nhìn mấy người kia,
tiểu thư nọ và hai hoàn đều mang bộ dáng cao ngạo, biểu tình “Ngươi phải chịu
nhận lỗi, chúng ta cho các ngươi xin lỗi đã là xem trọng các ngươi rồi”, thật sự
có chút khó chịu.
“Phu nhân, sự tình là thế, nô tài đã xin lỗi bọn hắn, nhưng
vị tiểu thư này lại không bỏ qua, chúng ta vốn không muốn để ý bọn họ, nhưng bọn
hắn vẫn cứ theo tới, còn nói, còn nói……” Mộc Viên Nhi tận lực dùng ngữ khí bất
đắc dĩ giải thích, đáy mắt xẹt qua hàn ý. Từ nhỏ hắn đi theo Túc vương, ngay cả
vài đại thần thấy hắn cũng phi trọng đãi vài phần, lúc nào để cho tiểu nha đầu
không nể mặt uy hiếp? Đối với loại cô nương tùy hứng điêu ngoa, nhìn không ra sự
thật, Mộc Viên Nhi thật vô cùng chán ghét.
“Còn nói gì?” thanh âm nam trung trầm thấp chậm rãi nói.
Nghe thanh âm này, A Nan và Mộc Viên Nhi liền biết vị Vương
gia này không kiên nhẫn rồi, cô nương này còn dây dưa tiếp, Vương gia hắn nổi
bão, đến lúc đó thì không chỉ là không hay ho đâu.
Nghe thấy tiếng hắn, vị tiểu thư Lưu gia mới chú ý tới Sở Bá
Ninh ngồi ở thượng vị. Lúc trước bọn họ mang bộ đáng kiêu ngạo, “Cha ta là Lý
Cương không thể chọc” [Câu nói "Cha ta là Lý Cương khá nổi tiếng ở Trung
Quốc, đại biểu cho con ông cháu cha'>, cằm nâng cao cao, ngay cả ánh mắt cũng
không “bố thí” qua, tự nhiên không thấy Sở Bá Ninh. Bây giờ nghe thấy tiếng, vị
tiểu thư kia tò mò nhìn qua, liếc mắt một cái liền đỏ mặt, vội thu tầm mắt lại.
Nam tử kia mặc cẩm y xanh đen, không có hoa văn phức tạp