
n nhìn thấy hắn, nheo mắt cười lên, cười đến hết
sức vui vẻ.
Sở Bá Ninh
gật đầu một cái không nói gì, có chút nghi ngờ hỏi: “Các ngươi mới vừa rồi đang
làm gì?”
A Nan biết
tính cách hắn, biết hắn sẽ không cùng mình nói chuyện công việc, nàng cũng lơ đễnh.
Chung đụng mấy ngày nay, A Nan cũng biết Sở Bá Ninh là nam nhân phong kiến rất
tiêu chuẩn, mang chủ nghĩa nam nhân, chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần
chen miệng. Hơn nữa là một thói quen, khi cùng A Nan nói chuyện, không tự chủ
mang theo giọng điệu ra lệnh. Tại thời đại này, hắn như vậy thật cũng không có
lỗi, chỉ là A Nan có lúc trong lòng sẽ có chút không thoải mái thôi.
A Nan nhận
lấy áo khoác hắn cởi ra, cười nói: “Tổ mẫu từ Ninh thành đến kinh thành, ngày
mai thiếp muốn trở về thỉnh an lão nhân gia.” Cũng không biết hắn có còn nhớ
chuyện lúc uống rượu say lúc đồng ý để cho nàng về phủ hay không.
Rốt cuộc là
nơi mình sống từ nhỏ, A Nan đối với phủ Thừa tướng rất có cảm giác, lập tức rời
đi, trong lòng rất lưu luyến. Trước khi A Nan xuất giá, mỗi ngày đều đặc biệt
thích lên phòng thỉnh an Thừa tướng phụ thân, sau đó Thừa tướng phụ thân sẽ hỏi
thăm sinh hoạt hàng ngày của nàng. Lục Thừa tướng không có quan tâm quá mức,
nhưng sủng ái của phụ thân đối với con gái cũng xem như hết sức chân thành.
Sở Bá Ninh
cũng nhớ tới lúc về lại mặt ngày thứ ba, lúc A Nan có cùng hắn nói chuyện này,
khi đó mình có đồng ý để cho nàng trở về phủ Thừa tướng. Nghĩ tới đây, chân mày
Sở Bá Ninh nhíu lại, dáng vẻ dường như không vui chút nào.
“Sai Tần quản
gia chọn một chút quà quý đưa qua……” Sở Bá Ninh dừng một chút, lại nói: “Ngày
mai ta đi cùng nàng.”
“Thật sao?”
A Nan vừa mừng vừa sợ, còn làm người ta vui mừng hơn cả việc để nàng về bên ấy
chơi mấy ngày.
Sở Bá Ninh
thấy nàng vui mừng, một đôi tròng mắt đen bóng mở to, khuôn mặt tròn trịa, thật
đáng yêu, nhìn thật giống mèo con. Khóe môi khẽ cong lên, Sở Bá Ninh đem A Nan
ôm đến trước ngực cúi đầu hôn một cái, không ngoài ý muốn phát hiện người trong
ngực lại cứng lại.
Chờ A Nan lấy
lại tinh thần thì phát hiện Sở Bá Ninh đã ngồi trên giường phía trước cửa sổ,
tiện tay cầm lên một quyển du kí nàng đặt trên bàn nhỏ lật xem, khóe môi thẳng
tắp, bộ dáng tựa hồ không quá vui. A Nan suy nghĩ một chút, mè nheo đi qua, kéo
kéo ống tay áo của hắn, Sở Bá Ninh đưa mắt nhìn sang thì thấy A Nan lộ ra nụ cười
ngọt ngào nói: “Vương gia, cám ơn chàng.”
Sở Bá Ninh
ngước đôi tròng mắt thâm u nhìn nàng, cho đến khi A Nan cảm giác mình cười đến
cứng ngắc, Sở Bá Ninh mới đưa tay ôm nàng vào lòng.
A Nan ngồi
tê mông bên cạnh hắn, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, không biết vị này lại
đang phát cáu cái gì rồi.
A Nan cảm
thấy gần đây tính khí của Sở Bá Ninh hơi cáu, không biết có phải do công việc
không thuận lợi hay không. Mỗi lần mất hứng không giải thích được thì không khí
lại trở nên rấtlạnh, A Nan cũng không dám thở mạnh, cho đến khi nàng cẩn thận từng
li từng tí bước đến khe khẽ kéo kéo y phục hắn, không khí mới ấm trở lại.
A Nan suy
nghĩ trong lòng, gả cho phu quân hỉ nộ vô thường thật ra thì cũng rất khổ, bởi
vì, nàng thật không hiểu hắn vì sao phát giận a!
Ban đêm, một
cơn mưa thu trút xuống, làm không khí lạnh hẳn đi, buổi sáng rời giường khí lạnh
thấp mấy phần.
A Nan buổi
sáng rời giường hắt hơi một cái, rất nhanh liền bị Sở Bá Ninh nhét về trong
chăn.
Sở Bá Ninh
nhíu mày một cái, hai mắt từ trên xuống dưới quan sát A Nan. A Nan bị hắn nhìn
thế, tim đập nhanh hơn, đang muốn hỏi hắn có chuyện gì thì Sở Bá Ninh đã sớm dời
tầm mắt, vừa mặc quần áo vừa nói: “Khí trời lạnh, tự mình nên cẩn thận một chút
đừng để ngã bệnh. Buổi trưa ta sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta cùng
ến phủ Thừa
tướng.
Sau khi A
Nan nghe xong, cũng không rối rắm với cử động vừa rồi của hắn, đáp một tiếng. A
Nan thấy hắn đã xử lý tốt chính mình, cảm giác mình thật ra thì không cần cùng
hắn rời giường, dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần mình làm hiền thê lương mẫu
bình thường thay quần áo cho hắn.
“Nàng nghỉ
ngơi đi, kẻo mệt mỏi!” Sở Bá Ninh nói rất ấm áp, thấy tiểu thê tử đỏ mặt, hiển
nhiên là biết ám hiệu của hắn, sờ sờ đầu nàng liền ra cửa.
A Nan đấm
giường, đều do hắn tối hôm qua tức giận kì lạ, sau đó ở trên giường dùng sức
lăn lăn nàng, làm hại eo nàng đến bây giời còn đau!
Buổi trưa,
A Nan cùng Sở bá vương cùng nhau ngồi xe vua đến phủ Thừa tướng.
Khi Sở Bá
Ninh đến, phủ Thừa tướng đã có một chiếc xe ngựa ngừng, lão quản gia phủ Thừa
tướng đang chờ trước cửa, đợi chủ nhân của xe ngựa. A Nan nhấc màn xe nhìn xuống,
phát hiện là xe của Tô gia, phu gia của Nhị tỷ, nói vậy trên xe chính là nhị tiểu
thư phủ Thừa tướng rồi.
Quản gia phủ
Thừa tướng cũng nhìn ra xe ngựa phủ Túc Vương, trên mặt lập tức có chút khó xử,
trong lúc nhất thời không biết nên tới đây nghênh đón Túc Vương phi, hay là
nghênh đón nhị tiểu thư con chính thất trước. Một hồi lâu, lão quản gia quyết định
theo thứ tự đến trước và sau, nghênh đón nhị tiểu thư, sau đó đi nghênh đón tứ
tiểu thư.
Ý tưởng