
ại nói: “A Nan nhớ mẫu hậu, muốn đến thỉnh an bà.
Hoàng hậu nương nương cùng các vị nương nương đi thỉnh an mẫu hậu sao?”
Hoàng hậu
che miệng cười: “Cũng không phải! Nghe nói hôm nay ngươi vào cung, Bổn cung liền
mang theo bọn tỷ muội tới đây cùng nhau nói chuyện một chút, nhiều người vui vẻ
cũng làm cho mẫu hậu vui vẻ chút.” Hoàng hậu nói xong, cũng dùng khóe mắt quét
nhìn Túc Vương phi, ừ, bộ dạng như đứa bé mịn màng, giống như cũng không thế
nào lớn, sắc mặt không tệ, hồng nhuận, trắng nõn nà, xem ra giống như là hồi
quang phản chiếu.(*)
Nghĩ tới
đây, Hoàng hậu lại nhớ lại mấy ngày trước, người chết trong phủ Túc Vương chết
chính là cung nữ kia, càng ngày càng cảm thấy bộ dáng đó của Túc Vương phi
không giống hồi quang phản chiếu sao?
Trên thực tế,
phi tần cùng Hoàng hậu có ý nghĩ này không phải là số ít, họ đấu đá lẫn nhau mặc
dù không ngừng, nhưng trong thâm cung sống cũng tịch mịch, cần một chút bát
quái làm tiêu khiển. Túc Vương phi là người mới có nhiều chuyện mới mẻ, cung
phi có thể đào móc rất nhiều niềm vui, vì vậy mỗi lần A Nan vào cung cũng sẽ có
nhiều cung phi cùng với nàng trò chuyện, bày tỏ các ý tốt đối với nàng.
Nói thật
ra, mặc dù họ cũng rất muốn đánh gục đại tỷ tỷ A Nan, Thục phi, nhưng không ngại
thân cận với A Nan.
Nếu A Nan
biết ý nghĩ trong lòng bọn họ, không phải là không đập chết họ! Sắc mặt mình
không tốt, có thể là hương tiêu ngọc vẫn; Nếu thần tinh thật tốt, lại thành hồi
quang phản chiếu —— Trời đất, có cần trù ẻo vậy không!
Một đám nữ
nhân nói cười tỷ tỷ muội muội lẫn khen ngợi lẫn nhau cùng đi về phía Trọng Hoa
cung.
Thỉnh an
Thái hậu xong, lại cùng Thái hậu nói vài lời, mọi người liền giải tán. Nhiều
người như vậy, Thái hậu cũng không lưu lại Hoàng hậu, chỉ để lại một mình A
Nan.
Vì vậy,
cung phi mặc dù mặt ngoài cung kính, nội tâm lại cười nhạo trở về tẩm cung của
mình, đoán chừng là trực tiếp chạy về trùm chăn cười trộm a.
A Nan nội
tâm khổ sở, trên mặt lại là khờ khạo, bộ dáng đáng yêu.
Thái hậu mặt
không thay đổi ngồi ngay ngắn ở trên giường, thần sắc nhàn nhạt.
Cung nữ rón
rén dâng trà liền lui xuống, rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Thái hậu nương
nương mặt đầy thâm trầm cùng nàng dâu nhỏ.
“Túc Vương
phi, nói đi, xảy ra chuyện gì?” Thái hậu vuốt quạt tròn trong tay hỏi, thanh âm
nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
A Nan trong
lòng thầm bĩu môi, nàng ngay cả kia mấy mỹ nhân kia cũng chưa gặp qua một lần,
làm sao biết là chuyện gì xảy ra? Không phải là bị trúng gió qua đời sao.
A Nan cảm
thấy Thái hậu thích can thiệp vào chuyện hậu viện của con trai, nhất định là có
tai mắt ở phủ Túc Vương, nàng tự hỏi như vậy còn muốn tìm mình tra hỏi, không
thể để cho mình tốt hơn sao?
“Mẫu hậu,
nói gì cơ?” A Nan oán thầm trong lòng, trên mặt hiện lên vô tội thật thà chất
phác.
Thái hậu liếc
nàng một cái, nhìn không ra A Nan là giả khờ hay là khờ thật, chỉ là có kinh
nghiệm nhìn A Nan mấy lần trước, Thái hậu tin tưởng A Nan là khờ thật, nên đắn
đo, thứ nữ không có chủ kiến, không lên được trên mặt bàn. Vốn là loại con dâu
là cực tốt, bà bà nói đông tuyệt đối sẽ không nói tây, bà bà nói chó tuyệt đối
sẽ không nói là méo. Nhưng mà, nàng ấy lại hoàn toàn không có biện pháp nắm con
trai trong tay, cho dù bà tăng thêm áp lực trên người nàng dâu như thế nào, đứa
con trai bảo hộ nàng dâu thì không nói, còn mặt nặng mày nhẹ với bà, để kẻ làm
mẫu thân không còn mặt mũi.
Nhớ tới đứa
con trai Sở Bá Ninh, Thái hậu lại cảm thấy buồn phiền trong lòng.
“Túc Vương
phi, ai gia ban thuởng cho ba cung nữ là để phục vụ vợ chồng các ngươi, họ là
những nhân tài xuất sắc được tuyển lựa từ trong cung, tin tưởng đến phủ Túc
Vương cũng không có lá gan sử dụng thủ đoạn gian trá, thái y cũng đã nói, họ đều
rất khỏe mạnh. Ai gia muốn biết, người làm sao lại không còn?”
A Nan thành
khẩn nhìn Thái hậu, nói: “Mẫu hậu, đây là lỗi của thần, thần không biết các
nàng mảnh mai, chỉ sau một cơn mưa liền ốm, lập tức đã đi rồi.”
Thái hậu
nghe cảm thấy ngực lại càng không thuận!
“Mẫu hậu,
Thi Tình cô nương chết đi thần cũng rất đau lòng.” A Nan vẻ mặt nặng nề, hốc mắt
đỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc, nói: “Trước đêm mưa thu, nghe nói Thi Tình cô
nương muốn ngắm mưa, liền mở cửa sổ ra ngắm…… Thần nghe nói Thi Tình cô nương
làm thơ rất hay, có tài hoa, nàng muốn ngắm mưa làm thơ cũng là tùy tính. Nhưng
ai biết sẽ nhiễm phong hàn vậy? Thần nghe Thi Tình cô nương vì nghệ thuật dũng
cảm hiến thân, thật sự là cảm động lại chua xót trong lòng……” Nói xong, dùng
khăn ôm mặt phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Khóe miệng
Thái hậu co giật, cho là con dâu mình xuất thân không cao nhưng ý nói sao chân
thành đến thế, lại để cho người không phản bác được.
Thái hậu
nương nương rốt cuộc biết cảm giác đau đầu, nhưng lại nghẹn không thốt thành lời
là thế nào rồi.
Thật là làm cho
người ta cảm động mà!
Thái hậu
cảm thấy, nếu nói đứa con trai là oan nghiệt đời trước, như vậy con
dâu là oan nghiệt đời này, thật sự làm làm cho người ta