Old school Easter eggs.
Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327383

Bình chọn: 8.5.00/10/738 lượt.

oa rất gần, thời gian chỉ có một nén nhang,

Xuân Liễu và Ly Ương đã đến. Thấy sáu thiên binh mặt nghiêm túc đứng hai bên

cửa, Xuân Liễu hé mắt. Mặc dù có sương mù đen có thể ngăn cách hơi thở, nhưng

cứ xông tới như vậy đoán chừng cũng có thể sẽ bị phát hiện. Xuân Liễu suy nghĩ

một chút, hai mắt lưu loát vòng vo hai vòng, trong lòng đã có so đo. Mặc dù hôm

nay năng lực của nó bị giam cầm một nửa, khi dùng có thể phải cố hết sức, nhưng

vì lý do an toàn cũng không có biện pháp. Xuân Liễu bĩu môi, vô cùng oán niệm

với lão hồ ly gian trá Bạch Nhiễm.

“Chúng ta chậm rãi tới gần mà, chờ ta cái đuôi vừa nhấc, ngươi liền theo ta

dùng tốc độ nhanh nhất xông vào bên trong, rõ ràng chưa?” Xuân Liễu quay đầu,

tiến tới bên tai Ly Ương nhỏ giọng nói.

Ly Ương hóa thành nguyên thân không thể nói chuyện, chỉ có thể gật đầu một cái,

bày tỏ mình hiểu. Bất quá trong lòng nàng vẫn còn có chút lo lắng, như vậy thật

được không? Bất kể, dù sao nếu như bị phát hiện, nàng tuyệt đối sẽ không chú ý

đạo nghĩa gì, bàn chân bôi dầu chạy trước.

Một mèo một hồ khom người, cẩn thận chậm chạp đến gần, không có phát ra một

thanh âm và hơi thở nào. Đợi đến chỉ còn cách mấy tên thiên binh vài bước, hai

mắt Xuân Liễu đột nhiên lườm một cái, hai đạo ánh sáng tím tối quỷ dị bắn tới

trong mắt thiên binh.

“Đi!” Xuân Liễu hạ thấp giọng kêu một tiếng, đã hóa thành một đạo ánh trắng,

trong nháy mắt đã chạy như bay tiến vào tầng ánh sáng màu cam nhạt kia. Ly Ương

thấy thế, không dám có bất kỳ trì hoãn, cũng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất

chui vào trong tầng ánh sáng kia.

Ly Ương mới vừa chui vào, mấy thiên binh đã khôi phục rõ ràng. Nhưng không biết

vì sao, không có một người thiên binh nào nhận thấy được bọn họ mới vừa thất

thần có cái gì không đúng, vẫn canh giữ cửa vào hạ giới như lúc đầu.

Mà đổi lại, Ly Ương mới vừa vào vào trong, liền bị Xuân Liễu kéo, lại chui về

trong sương mù đen. Trong sương mù đen, một mèo một hồ dùng một loại tốc độ khó

có thể tưởng tượng bay xuống. Vội vã nhanh chóng như vậy khiến cho Ly Ương cơ

hồ không cách nào chịu đựng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thấy tình huống

này, Xuân Liễu thở dài. Nếu không phải cái tên kia cầm giữ một nửa lực lượng

của mình, hắn cũng không cần ăn phần khổ này. Bất quá nếu không có tầng sương

mù đen này ngăn trở, Ly Ương quyết không thể nào chịu được khí loạn và gió quỷ

vô danh trong thông đạo.

Giờ phút này Ly Ương trừ cắn răng chịu đừng đau đớn và khó chịu khi cấp

tốc rơi xuống ra, trong lòng còn có một loại cảm giác giải thoát thoải mái.

Không sai, là cảm giác giải thoát, thân thể đau đớn tựa hồ đều tiêu trừ hết khổ

sở đè nén trong lòng mấy ngày. Nàng quyết định theo Xuân Liễu hạ giới, là muốn

trốn tránh, trốn tránh hôn lễ của Phượng Hề. Hơn nữa chỉ cần ở lại Tiên giới,

nàng liền khống chế không được chính mình tự đi tưởng niệm. Có lẽ cách Tiên giới, xem chuyện vật mới lạ ở Nhân giới, có thể khiến cho nàng mau

quên hơn cũng không chừng.

***

“Đế Quân, Ly Ương đã bị con mèo mang kia dẫn đi, hai người Phượng tộc cũng bị

con mèo nói kia thu thập trước. Hơn nữa con mèo kia không biết dùng phương pháp

gì, bao một vòng sương mù đen ngoài thân các nàng, ngăn cách toàn bộ hơi thở.

Nếu cẩn thận hơn chút, sẽ không có người có thể phát hiện được.” Trong phòng

ngủ của Bạch Nhiễm ở Thanh Khâu, Ẩn Hồ cung kính hồi báo tất cả với Bạch Nhiễm.

Bạch Nhiễm nửa nằm ở trên giường êm, khoát tay áo, thấp giọng nói ra: “Cực khổ,

ngươi đi xuống đi.”

“Vâng Ẩn Hồ đáp một tiếng, bỗng dưng biến mất ở trong phòng Bạch Nhiễm.

Con Minh miêu này, thật đúng là thích bấm thời gian. Ba ngày thời gian, liền

chọn ở buổi tối ngày thứ ba mới động thủ, bất quá hạ thủ coi như lưu loát. Nghĩ

đến hai người Phượng tộc bị Xuân Liễu thu thập trước, bên môi Bạch Nhiễm không

khỏi tràn ra một nụ cười sáng rỡ, giữa lông mày xuân phong đắc ý. Cũng không

biết ngày mai Phượng Hề nhận được tin tức này, sẽ là vẻ mặt gì.

Bất quá coi như trong lòng gấp thế nào, hắn cũng hết cách, chỉ có thể phái thêm

người đi tìm, ngày sau chính là ngày đại hỉ của hắn. Tìm đi, cố gắng tìm đi.

Coi như ngươi lật cả Tiên giới, cũng không thể tìm được. Đến lúc đó, ngươi lại

biết như thế nào đây? Nghĩ đến đây, Bạch Nhiễm hơi vểnh khóe mắt lên toát ra vô

tận phong tình, cảnh tượng thật sáng rỡ. Mặc dù cười, trong lòng Bạch Nhiễm lại

đổi qua vô số ý định. Nếu như chỉ là như vậy, sợ là không đủ, hắn còn cần nhiều

thời gian hơn.

***

“Các ngươi nói gì? Không có người thấy?” Tiếng hô đột ngột dữ dội của Phượng

Minh làm cho cả đại sảnh cũng chấn động không dứt.

Mắt thấy Phượng quân giận dữ, hai người cúi đầu đứng ở phía dưới càng thêm

không dám lên tiếng.

Nặng nề hít một hơi, bình phục tức giận trong lòng, Phượng Minh trầm giọng nói:

“Miêu tả tình huống lại một lần.”

“Vâng” ở cái nhìn căm tức của Phượng Minh, Phượng La lau mồ hôi đổ trên trán,

cố gắng để cho thanh âm mình có vẻ vững vàng chút, “Hôm qua mới vừa vào đêm

không bao lâu, huynh đệ chúng ta giống như thường ngày canh giữ ở núi Nguyên Hoa,

không ngờ độ