
t nhiên có một ánh sáng lạ từ góc tối bắn tới, hai chúng ta người
liền lập tức mất đi ý thức. Đợi đến chúng ta tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm
sau, bên trong nhà đã không có người.
“Xác định không có ai?” Phượng Minh cau mày hỏi.
Phượng La gật đầu một cái, thấp giọng nói về: “Dạ, chúng ta tìm khắp cả núi
Nguyên Hoa, cũng không có phát hiện.”
“Ánh sáng lạ kia là chuyện gì xảy ra?” Khiến Phượng Minh kỳ quái và lo lắng
chính là ánh sáng lạ này.
“Này... Thuộc hạ không biết.” Mặc dù biết trả lời như vậy sẽ chọc cho Phượng
quân càng tức giận, nhưng Phượng La trời sanh tính ngay thẳng vẫn trả lời theo
tình hình thực tế. Quả nhiên, vừa dứt lời, Phượng La cũng cảm giác được áp lực
truyền tới trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn.
“Không biết?” Phượng Minh xiết chặt lông mày, một đạo ánh sáng lạ là có
thể làm cho người ta mất đi ý thức? Năng lực kỳ lạ như vậy, hắn tựa hồ từng
nghe nói, nhưng Phượng Minh nhất thời cũng nhớ không nỗi. Suy nghĩ một chút,
Phượng Minh trầm giọng nói: “Lập tức phái người đi chung quanh tìm Ly Ương đi
nơi nào. Còn có ánh sáng lạ kia, cũng cho người đi tra một chút, đến tột cùng
là người nào có năng lực kỳ lạ này.”
“Vâng” Phượng La và Phượng Bạc khom người lên tiếng, lập tức đi xuống triển
khai điều tra.
Đại sảnh to vậy, Phượng Minh ngồi một mình ở trên ghế, giữa mày hiển lộ sông
núi, trong mắt tràn đầy sầu lo. Ly Ương đến tột cùng là tự đi ra ngoài, hay
là... Nghĩ đến ánh sáng lạ kia, Phượng Minh lại không dám tiếp tục suy nghĩ
nữa, thậm chí không biết nên đưa tin tức này cho Phượng Hề không. Ngày mai
chính là ngày đại chiến, nếu như Phượng Hề bị chuyện này phân tâm xảy ra
chuyện không may. Suy nghĩ một chút, Phượng Minh vẫn quyết định đè chuyện này
xuống trước, đợi đến đại chiến qua rồi lại nói cho Phượng Hề. Dù sao, chuyện ngày
mai không thể ra bất kỳ không may.
***
“Chuẩn bị như thế nào?” Phượng Hề nhìn “Nhân Phi” loay hoay với các tiên tỳ
không ngừng, ôn nhu hỏi.
Thả gấm đỏ trong tay ra, “Nhân Phi” thản nhiên cười, đi tới khoác cánh tay
Phượng Hề, “Cũng không sai biệt lắm rồi.”
Chân mày Phượng Hề không tự chủ căng thẳng, sau một khắc không để lại dấu vết
mở tay “Nhân Phi” ra, cầm gấm đỏ nàng vừa để xuống lên, quấn nó quanh cột đèn
bên cạnh, nhàn nhạt cười một tiếng, “Như vậy càng đẹp mắt hơn.”
“Nhân Phi” mơ hồ cảm giác mấy ngày nay Phượng Hề có chút không đúng, nhưng rốt
cuộc chỗ nào không đúng nàng lại không nói ra được. Phượng Hề vẫn ôn nhu với
nàng, hơn nữa bất kỳ chuyện nhỏ cũng sẽ tỉ mỉ chuẩn bị xong cho nàng. Nghĩ tới
đây, “Nhân Phi” cũng cảm thấy mình là quá lo lắng, chẳng lẽ là bởi vì ngày mai
sẽ phải thành thân, cho nên khẩn trương?
“Thế nào?” Thấy “Nhân Phi” vừa cau mày, vừa lắc đầu, cuối cùng biến thành vẻ
mặt buồn cười, Phượng Hề hỏi.
“Không có sao, đang nghĩ ngày mai.” “Nhân Phi” ôn nhu cười một tiếng, đi tới
dùng gấm đỏ quấn quanh cột đèn bên kia.
Nhìn bóng lưng “Nhân Phi”, trong mắt Phượng Hề biến ảo qua tâm tình phức tạp.
Phong ấn đã cơ hồ bị ma lực xơi tái hầu như không còn, quả thật chính là giống
như không có tác dụng, vậy mà tất cả “Nhân Phi” biểu hiện ra lại làm cho hắn
cảm giác nàng là thật mong đợi hôn lễ ngày mai. Điều này làm cho Phượng Hề càng
không nghĩ ra ý đồ của “Nhân Phi”. Rõ ràng ngày mai sẽ chỉ là một cuộc ác
chiến, vì sao nàng phải như vậy?
“Còn hỏi ta thế nào, ngươi luôn là thất thần.” Quấn hết gấm đỏ, “Nhân Phi” thấy
Phượng Hề thất thần, có chút bất đắc dĩ.
“Chớ vội rồi, nghỉ ngơi một hồi.” Giấu tâm tình trong mắt, Phượng Hề ôn hòa
cười nói.
Trong mắt “Nhân Phi” sáng lên, “Tốt, chúng ta đến ao sen, ta muốn nghe đàn.”
“Được.” Phượng Hề tự nhiên đáp ứng, mang theo nàng đi về phía sau núi.
Một ngày này, nhất định
phải được ghi vào sử sách Tiên giới, trở thành lịch sử không bao giờ phai mờ.
Sáng sớm, trời vừa khẽ sáng, “Nhân Phi” từ sớm đã bị tiên tỳ gọi tỉnh. Mấy tiên
tỳ hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, trang điểm tinh xảo nhất cho nàng, mang
theo mũ phượng chói mắt nhất, phủ thêm áo cưới đẹp nhất. Khi khăn voan màu đỏ
phủ lên, trong tầm mắt “Nhân Phi” chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi, ngay cả cúi
đầu, cũng chỉ có thể trông thấy áo cưới đỏ tươi của mình.
Hai tay đặt ở trên đùi, “Nhân Phi” lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm, chờ
đợi kiệu hoa đến, hỉ nương nghênh nàng vào kiệu. Suy nghĩ không tự chủ bay đến
thời điểm lúc đầu nàng còn là sen trắng, nam tử lịch sự nho nhã đó đứng ở bên
cạnh ao, nụ cười như gió xuân khiến cho nàng mê say. Có lẽ là tâm nguyện chờ
đợi nhiều năm rốt cuộc có thể đạt thành, đầu ngón tay “Nhân Phi” có chút kích
động đến run run. Nhưng sau một khắc, nghĩ đến mấy ngày nữa lập tức phải cởi bỏ
phong ấn, lòng của nàng lại trầm vài phần. Không sao, khi đó nàng đã sớm rời đi
núi Phượng Kỳ với Phượng Hề rồi, sẽ không bị bất kỳ dính líu. Đối mặt bất an
không thể tránh, “Nhân Phi” chỉ có thể không ngừng ở đáy lòng mình trấn an.
Có lẽ là vô cùng chuyên chú chờ đợi, khiến “Nhân Phi” cảm thấy thời gian trôi
qua hết sức chậm chạp. Tính thời gian, kiệu hoa vốn nên đến nhưng