
và tò mò. Sau khi bọn họ rời khỏi xe ngựa thì chiếc xe tiếp tục đi về phía trước
rồi rất nhanh biến mất ở ngã tư đường, giống như trong xe vẫn còn những
người khác cần phải tiếp tục lên đường, chỉ có hai người bọn họ cần phải xuống ở đây.
Bắc Dao Bảo Bảo mặc dù đã che bớt bảy phần linh khí nhưng dung mạo
của nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, vẫn làm cho nhiều người nhìn đến ngây
ngốc, mà ngạc nhiên hơn là bên cạnh nàng lại là một nam tử diện mạo bình thường, thậm chí nhìn còn có chút không thiện cảm, nhìn thế nào cũng
cảm thấy có chút ủy khuất cho người đẹp a.
Thanh Liên mỉm cười, đem ánh mắt tò mò lẫn khinh thường của mọi người thu vào hết trong mắt, hắn không có không vui, ngược lại còn tươi cười, nhân loại vẫn luôn nhìn mặt mà bắt hình dong, dùng hình dạng bên ngoài
để đánh giá một người, cho nên chân tình càng khó tìm, vợ chồng không
hòa thuận là phần nhiều. Hắn thực may mắn cũng thật hạnh phúc vì Bảo Bảo không có tật xấu này, một chút cũng không.
Xuống xe ngựa, Thanh Liên liền muốn buông tay Bảo Bảo ra nhưng bị
nàng gắt gao nắm lấy. Nàng thực vất vả mới được hắn chủ động nắm tay,
tuy rằng xuất phát từ lễ nghi cũng như cần phải làm thế nhưng nàng sẽ
không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để thân cận với hắn. Nhiệt độ cơ thể của
Thanh Liên ấm áp mà thoải mái, đối với máu lạnh bẩm sinh như nàng thì là thoải mái nhất, tốt nhất.
Hơn nữa trên người hắn còn truyền đến một mùi hương thản nhiên, thơm
lạ lùng, làm cho nàng tâm thần nhộn nhạo, nắm tay hắn, mười đầu ngón ta
quấn quýt lấy nhau. Nàng dùng sức nắm lấy nhưng Thanh Liên không hề kêu
đau, thậm chí không bao lâu sau cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dung
túng cho tư tâm nho nhỏ của nàng. Bảo Bảo càng cười thêm rực rỡ, sáng
lạn, càng thu hút thêm sự chú ý của nhiều người, càng làm cho nhiều
người trợn mắt há mồm nhưng kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện thì toàn bộ ánh mắt và tinh thần đều tập trung trên người nam nhân bình thường kia,
hoàn toàn không nhìn người khác dù chỉ bằng nửa con mắt.
Từ cửa lớn màu đỏ đến chỗ chưởng quầy chỉ mất khoảng mười thước là
cùng nhưng cũng đủ làm cho toàn bộ khách trong điếm sững sờ, không gian
trở nên lặng ngắt như tờ, Thanh Liên đương nhiên là chú ý đến hoàn cảnh
chung quanh nhiều hơn so với Bảo Bảo chỉ lo nhìn hắn.
Đặt một thỏi bạc lên quầy “ chưởng quầy, chúng ta muốn ở trọ”
” Hảo, hảo, công tử cần mấy gian phòng?”, chưởng quầy cũng vội vàng
dời ánh mắt ngây ngốc từ khuôn mặt của Bảo Bảo sang thỏi bạc, mĩ nữ có
thể nhìn nhưng không thể no bụng, bạc vẫn là trên hết, nam tử này tuy
rằng diện mạo bình thường nhưng nhìn vật liệu may mặc trên người hắn thì cũng biết là kẻ lắm tiền nhiều của, cần phải hầu hạ chu đáo mới được.
” Một gian!”
” Hai gian!”
Hai đáp án khác nhau, người trước là Bảo Bảo, người sau đương nhiên
là Thanh Liên, chưởng quầy thì sửng sốt, thực khách cũng sửng sốt.
Bắc Dao Bảo Bảo dùng sức cầm chặt tay Thanh Liên, ánh mắt nhìn hắn
rất kiên trì làm cho Thanh Liên không thể không thỏa hiệp, mỉm cười nói
với chưởng quầy “ một phòng đôi đi”
“Dạ, công tử”. Chưởng quầy bị nụ cười của Thanh Liên làm cho choáng
váng, không nghĩ một người bình thường như vậy mà khi cười rộ lên làm
cho người ta cảm thấy rất khác lạ, mang theo sự phong lưu ẩn giấu bên
trong, làm cho người ta có cảm giác mất hồn. Một hồi lâu chưởng quầy mới phục hồi tinh thầ, khuôn mặt già nua đỏ lên, không nghĩ mình lại vì một nụ cười của nam tử mà thất thần, hổ thẹn không thôi.
Mà Bảo Bảo cũng đem hết một màn này thu vào mắt, hung hăng trừng
Thanh Liên một cái “ sau này không được cười với người ngoài như thế
nữa”
Nàng biết Thanh Liên vẫn là Thanh Liên, dù dung mạo trở nên bình thường thì khí khái phong lưu tiêu sái vẫn không thể mất đi.
Nàng chỉ biết Thanh Liên chính là Thanh Liên, ngay cả dung mạo tái là trở nên bình thường, kia giơ tay nhấc chân tiêu sái gió êm dịu tình,
lại khởi là dễ hiểu bên ngoài có thể mạt diệt đắc điệu?
Đối với những lời của Bảo Bảo, Thanh Liên coi như không nghe thấy, ôn nhu nói với chưởng quầy “ có thể đưa ta đi xem phòng không?”
“Công tử, mời đi bên này”, chưởng quầy vội vàng gật đầu rồi rời khỏi
quầy, tự mình dẫn bọn họ đi theo một cầu thang gỗ hướng lên trên.
Bảo Bảo không nhận được câu trả lời của Thanh Liên, lại bị hắn lôi
kéo đi, có chút mất hứng, Thanh Liên vẫn làm như không hay biết gì, hôm
nay đã nhượng bộ nàng rất nhiều rồi, không thể dung túng thêm cho nàng
nữa, nếu không thì sẽ bất lợi cho kế hoạch của hắn.
Ngay khi bọn họ theo chưởng quầy đi lên lầu thì khách điếm cũng bắt
đầu một ngày làm ăn may mắn, nhiều khách nhân tìm đến, vốn chỉ định ăn
cơm giờ lại muốn ở trọ mấy đêm, làm cho hai tiên sinh trướng phòng và
một phó chưởng quầy bận rộn tới mức không có thời gian uống nước, chỉ
trpng vòng nửa canh giờ ngắn ngủi tất cả các phòng trong khách điếm đều
đã đầy khách.
Người thuê được phòng thì mặt mày hớn hở, kẻ tới chậm thì u sầu ủ rũ, phó chưởng quầy không cầm lòng được trước những lời yêu cầu của vài vị
khách lắm tiền nhiều của nên ngay cả phòng của hắn cũng đem c