XtGem Forum catalog
Hồ Vương Thanh Liên

Hồ Vương Thanh Liên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324635

Bình chọn: 7.00/10/463 lượt.

i khác không kinh ngạc chứ?

Huống hồ toàn thân Ảnh Nhiên không có một cộng lông nào màu trắng,

hôm qua, khi đưa nó lên xe, Bảo Bảo vì vô ý mà nhìn thoáng qua bụng của

nàng, ngay cả nơi đó lông cũng đen như mực, nếu không thì nàng đã không

gọi nó là mặc ưng, nhưng hiện tại nó lại đang nói cho nàng biết nó là

người của Tuyết Ưng tộc, khó trách Bảo Bảo và Thanh Liên đều kinh ngạc

không thôi.

Mà Ảnh Nhiên nhìn thấy biểu tình của họ, im lặng cúi đầu, nhỏ giọng

nói “ chủ nhân và Hồ vương đại nhân không tin phải không? cha và nương

ta cũng vậy, bọn họ là Tuyết Ưng tộc thuần chủng nhưng không biết vì sao lại sinh ra ta lại như thế này”

Thanh Liên cùng Bắc Dao Bảo Bảo liếc nhau, hiển nhiên hai người đều

kinh ngạc, có chút hiểu sự tự ti của Ảnh Nhiên, bọn họ là người ngoài

còn nhìn nó kinh ngạc như vậy thì nói gì người trong tộc sẽ đối đãi nó

thế nào, nó không phải chỉ có một chút không giống mà là hoàn toàn không giống người Tuyết Ưng tộc.

” Ảnh Nhiên, kinh ngạc là chuyện không thể tránh khỏi, bất quá cũng

không co nghĩa là chúng ta coi thường ngươi, ngươi nếu không tin tưởng

vào sự tồn tại của mình thì những lời an ủi của người khác cũng không có ý nghĩa gì, nếu ngươi tin tưởng vào lập trường bản thân thì cần gì phải để ý tới ánh mắt của người khác?”

Bắc Dao Bảo Bảo không phải là người mù quáng dễ nghe lời người khác,

Ảnh Nhiên là Tuyết Ưng tộc nhưng có màu lông đen như mực thì sao? Điều

đó cũng không chứng minh cho giá trị và năng lực của nó. Mọi người bài

xích nó, không thích nó chẳng qua là bọn họ nông cạn mà thôi, sao phải

vì cái nhìn của người khác mà ủy khuất chính mình?

Lúc này, Bảo Bảo thật biết ơn cha mẹ mình, từ nhỏ bọn họ đã dạy nàng

không được cảm thấy bản thân bất đồng với người khác mà tự ti, bởi vì

trên đời này rất khó có người thứ hai giống mình, cho nên bây giờ nàng

cũng muốn đem tâm tình của mình truyền lại cho Ảnh Nhiên luôn cảm thấy

tự ti và cô đơn kia.

Thanh Liên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thoáng qua Bảo Bảo, hắn tưởng nàng sẽ nói những lời an ủi Ảnh Nhiên.

“Chủ nhân, ngươi nói rất đúng. Đúng vậy, chẳng qua bộ dáng của ta

không giống bọn họ mà thôi, nhưng những gì cần có thì ta cũng không

thiếu, thậm chí còn vĩ đại hơn một số người trong tộc, uổng công ta đau

khổ nhiều năm như vậy nhưng điều cơ bản nhất lại không có nghĩ tới, hôm

nay nhờ chủ nhân chỉ điểm, Ảnh Nhiên đã hiểu, sau này sẽ không tự ti,

mặc cảm nữa”

” Tốt lắm! đây mới đúng là người của Bắc Dao Bảo Bảo ta”. Bảo Bảo cao hứng đem Ảnh Nhiên bỏ vào tay áo “ thấy ngươi đã nhận ra sai lầm, ta sẽ không ăn sáng nữa, Thanh Liên chúng ta đi ra ngoại ô giúp nàng giải bỏ

phong ấn đi, ta hiếu kì muốn biết bộ dáng Ảnh Nhiên khi biết hình sẽ như thế nào?”

” Chủ nhân, Ảnh Nhiên không có việc gì, chờ thêm một lát cũng không sao, ngươi và Hồ vương đại nhân dùng cơm quan trọng hơn”

“Chờ một lát nữa ngươi cùng ăn luôn cũng được, dù sao cũng không tốn

quá nhiều thời gian, Thanh Liên”. Bảo Bảo cũng không nghe, nàng muốn

nhanh chóng giúp Ảnh Nhiên hồi phục pháp lực, để nàng tự chữa trị vết

thương sau đó có thể mang mình ngao du trên trời. Bảo Bảo vốn nghịch

ngợm, hiếu động nên chưa từng từ bỏ ý niệm này.

Thanh Liên thấy hai mắt nàng sáng lên là đã biết ý nàng muốn gì nhưng cũng không vạch trần, chỉ gật đầu “ không tốn thời gian lắm, chỉ cần

khoảng nửa khắc là xong, chúng ta đi, đi sớm về sớm”

Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo tận mắt chứng kiến quá trình biến hình

của một con chim ưng, đôi cánh thật lớn, khi vươn ra thì gần như che hết nửa bầu trời, móng vuốt cũng thật to lại sắc bén, mỗi cái móng cũng dài cả trượng, càng không cần nói tới cái đầu cao ngất ngưỡng, đôi mắt đen

như mực, sâu như hồ nước…

Tuy rằng là một con chim ưng cái nhưng hình thể không thua kém so với một chim ưng đực nhỏ, thậm chí lông chim cũng dầy dặn, hoa lệ hơn.

Bảo Bảo cùng Thanh Liên đứng ở trước mặt nàng, so với bộ dáng nhân

loại của hai người lúc này thì giống như là so con gián với con voi vậy, khó trách Tuyết Ưng được xem là vua của bầu trời, quả thật là rung động lòng người a.

Thân hình giãn nở hoàn toàn cũng làm cho tầng mây biến hóa theo, nơi

này tuy là vùng ngoại ô xa vắn nhưng cũng khó đảm bảo được nó không bị

con người từ xa nhìn thấy, cho nên sau khi được khôi phục pháp lực, Ảnh

Nhiên lập tức biến hình thành một nữ tử nhân loại .

Có lẽ vì để phù hợp thân phận là người hầu của Bảo Bảo nên khi biến

hình, Ảnh Nhiên cũng tạo hình khá đơn giản, quần áo giản dị, mái tóc đen như mực giống như màu lông lúc trước, mềm mại xõa trên vai, khuôn mặt

trắng nuột, không quá diễm lệ, tuyệt mỹ mà lại dịu dàng, ôn nhu như

nước, làm cho Bảo Bảo nhìn thấy cũng choáng váng, không thể tin được một chim ưng to lớn khi biến hình lại giống như một con cừu nhỏ ôn nhu như

vậy, hoàn toàn không có chút tính cách của một chim ưng. Thực sự không

thể tưởng tượng được.

Thanh Liên cũng thực ngoài ý muốn, nhưng so với lúc trước nàng nói

mình là người của Tuyết Ưng tộc thì bộ dáng của nàng làm cho hắn ngạc

nhiên ít hơn, dù bề ngoài dịu dàng như nước