
ột ngày nào đó, nàng không thực hiện được lời thề thì nguyên thần sẽ
mất đi, vĩnh viễn biến mất trong vũ trụ, không thể siêu thoát, hắn không thể để cho nàng làm vậy, bởi vì nàng chỉ mới thương hắn có một trăm năm mà thôi ,quá ngắn, không đáng để nàng dùng cả đời để đánh đổi.
Khi Ảnh Nhiên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một giường lớn
trắng tinh, mềm mại nhưng xa lạ, nàng lập tức ngồi dậy, ánh mắt kinh
hoàng nhìn không gian rộng lớn toàn một màu trắng, sợ hãi cực điểm liền
nhảy xuống giường, la to “ Tuyết Ưng, Tuyết Ưng…”
“Ảnh Nhiên, ta ở đây” nghe nàng kinh hoảng la gọi, Tuyết Ưng đang ở
bên ngoài nói chuyện với Truy Mộng vội vàng chạy vào với nàng, thân ảnh
nhỏ xinh đã cấp tốc vọt thẳng vào ngực hắn “ Tuyết Ưng, ngươi đi đâu
vậy?”
“Ta cùng Truy Mộng nói chuyện, không nghĩ ngươi sẽ nhanh tỉnh lại như vậy, đừng sợ, ta ở trong này, sẽ không rời ngươi quá xa” Tuyết Ưng ôm
lấy nàng, nhìn khuôn mặc trắng bệch không chút huyết sắc của nàng thì
đau lòng lại tự trách không thôi.
“Truy Mộng là ai?” Ảnh Nhiên gắt gao ôm chặt thắt lưng của hắn.
“Chính là người đến đón chúng ta, cũng la cậu ngươi” Tuyết Ưng nhẹ nhàng vuốt tay nàng, thấp giọng giải thích.
“Hắn không phải cậu của ta, Tuyết Ưng, ngươi vẫn không tin ta là
người của Tuyết Ưng tộc sao? Ta biết ngươi chưa bao giờ tin tưởng ta,
bởi vì màu lông đen tuyền của ta sao?” Ảnh Nhiên vừa nghe hắn nói thì
sắc mặt càng trắng hơn, buông tay khỏi thắt lưng hắn, muốn rời khỏi vòng ôm của hắn.
Tuyết Ưng dùng sức ôm lấy nàng “ Ảnh Nhiên, ngươi lại suy nghĩ lung
tung gì vậy, ta khi nào thì nói không tin ngươi là người của Tuyết Ưng
tộc? ta chưa từng hoài nghi, điều đó ta đã nói rồi nhưng ta chỉ nói cha
mẹ nuôi dưỡng ngươi có thể không phải là cha mẹ ruột của ngươi, bởi vì
từ khi ta chưởng quản Tuyết Ưng tộc tới giờ không có cặp vợ chồng nào có hơn bốn ngàn năm đạo hạnh, hơn nữa sự tồn tại của ngươi ta cũng không
biết đến, chuyện này rất không bình thường, nếu không phải thân phận
ngươi có bí mật thì chỉ có một cách giải thích đó là có người không muốn ta biết đến sự tồn tại của ngươi, nhưng vì sao? Ảnh Nhiên, cho tới bây
giờ ngươi cũng không nghĩ tới sao? Ngươi không phát hiện đạo hạnh của
ngươi thực sự cao hơn tộc nhân khác của Tuyết Ưng tộc nhiều lắm sao?”
Tuyết Ưng không định nói hết mọi chuyện nhưng thấy Ảnh Nhiên không
tin hắn thì nhịn không được mà nói hết những hoài nghi trong lòng.
Ảnh Nhiên nghe hắn nói xong thì sắc mặt đại biến, dùng sức đẩy Tuyết
Ưng ra “ ngươi nói bậy, cho dù ngươi không tin ta thì cũng không thể
hoài nghi cha mạ ta. Ta biết là màu lông của ta sẽ làm cho cha mẹ ta bị
tộc nhân sỉ nhục cho nên cứ trút hết mọi tội lỗi lên mình ta là được,
đạo hạnh ta cao là vì tự ta tu luyện được, ngươi sao lại dùng những
chuyện này để gạt bỏ sự tồn tại của cha mẹ ta? Tuyết Ưng, ta không thích nghe, ta có chấp nhận chuyện ngươi không tin ta nhưng ngươi không thể
hoài nghi cha mẹ ta, người nam nhân kia ngươi mới quen không lâu đã cho
rằng hắn là cậu ta, mà cứ như vậy thì quá khứ của ta đều bị xóa sạch
sao? Ngươi đi đi”
“Ảnh Nhiên, ngươi rốt cuộc có suy nghĩ những gì ta nói không?ta chỉ
nói ra những gì mình nhìn thấy, nghĩ được với ngươi, ngươi suy nghĩ cho
kỹ, đừng vì xúc động nhất thời mà phủ nhận hết tất cả có được không?”
Tuyết Ưng cũng nổi gân xanh trên trán, vì sao Ảnh Nhiên ôn nhu, hiền
thục như thế mà khi nói tới chuyện này thì lại cố chấp, cứng đầu như vậy chứ?
” Sự thật? Chuyện gì thật? Ngươi nói a, cái gì gọi là sự thật, có
phải ngươi đang trách ta hại ngươi rơi xuống cái địa phương quỷ quái này hay không?”
Ảnh Nhiên quả thực quá mức khẩn trương, buột miệng nói ra những lo
lắng, suy nghĩ trong lòng, tức giận đến mức rống lên. Tuyết Ưng vốn nghĩ mấy ngày nay nàng đã hiểu được tâm ý của mình, cho nên vừa nghe những
lời này thì sắc mặt xanh mét cũng không nén được lửa giận.
“Ảnh Nhiên, ngươi đủ rồi, ta không muốn cùng ngươi cãi nhau, ngay cả
quỷ cũng thấy được ngươi và Truy Mộng giống nhau tới mức nào, ngay cả
ngươi cũng nói, ngươi toàn thân mặc vũ trong khi cha mẹ ngươi lại là
bạch vũ, ta nói cho ngươi biết hai tuyết ưng bạch vũ chắc chắn không thể sinh ra một tuyết ưng mặc vũ, chuyện này không phải do ta nói mà là quy luật tự nhiên, ngươi vì sao không chịu đối diện sự thật, tìm ra thân
thế thực sự của mình? Hiện giờ Truy Mộng đang ở bên ngoài, ngươi không
thể nghe hắn nói một chút được sao? Là đúng hay là sai sẽ biết ngay lập
tức, ngươi còn cố tình gây sự cái gì? Nếu hắn không phải cậu của ngươi
thì sẽ nhận thân thích loạn xà ngầu vậy sao?”
Tuyết Ưng vốn là không phải là người có tính nhận nại, bây giờ bị Ảnh Nhiên ầm ĩ như vậy thì đã quá mức chịu đựng, nên cũng cáu lên.
” Giống nhau? Ngươi nói chúng ta giống nhau? Ai cùng hắn giống nhau?
Ngươi cư nhiên vì một người mới gặp mặt chưa tới một ngày nói ta cố tình gây sự? Ta không muốn nghe hắn nói thì đã sao? Ta biết ngươi không nói
ra nhưng trong lòng vẫn trách ta liên lụy ngươi phải rơi vào hoàn cảnh
này, ngươi yên tâm, cho dù ta chết thì c