
nhưng ánh mắt vẫn quật cường đúng tính cách của loài ưng.
“Ảnh Nhiên chính thức khấu kiến chủ nhân, khấu kiến Hồ vương đại
nhân, cảm tạ ơn cứu mạng của hai người”. Nàng không biết quy củ của nhân loại là như thế nào nhưng cũng dập đầu là tỏ vẻ cảm tạ, ngay cả quần áo trên người cũng là trên đường bị Liễu Vân Song đuổi bắt đã gặp qua một
nữ nhân, nàng vốn định biến thành quần áo như của Bảo Bảo nhưng lại nhớ
sau này nàng ta là chủ nhân của nàng, còn mình là người hầu, làm sao có
chuyện người hầu mặc xiêm y giống như chủ tử được, cho nên mới biến
thành như bây giờ.
“Ảnh Nhiên, ngươi trước tâm tìm chỗ nào đó ở tạm, đừng để lộ hành
tung, ta cùng Thanh Liên về khách điếm chờ ngươi, ngươi chắc sẽ tìm được chỗ, khi nào trị thương xong thì hãy đến tìm chúng ta, sau đó chúng ta
cùng nhau lên đường”. Bảo Bảo có chút tiếc rẻ, lẽ ra phải yêu cầu nàng
cho mình bay trên lưng một vòng trước nhưng dù muốn thế nào thì cũng
phải để cho nàng ta chữa thương trước đã.
” Chủ nhân yên tâm! Ảnh Nhiên một lát nữa sẽ trở về tìm người”. Ảnh
Nhiên vẫn quỳ mà chưa đứng lên, Bảo Bảo cũng không có đỡ nàng, mà ôm lấy khủy tay của Thanh Liên, bắt đầu làm nũng “ Thanh Liên, ta đói bụng”
” Trở về ăn cái gì!” Thanh Liên có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch
nhìn nàng, nắm lấy tay nàng, cùng nhau biến mất trong phiến cỏ xanh
ngắt.
Khi bọn họ đi rồi, Ảnh Nhiên mới đứng lên, nhìn thoáng qua hướng bọn
họ rời đi mới xoay người biến mất, trả lại sự tĩnh lặng cho nơi này.
Hai người vừa xuống thang lầu đã phát hiện cả đại sảnh rộng lớn đã
không còn chỗ ngồi, Bảo Bảo nhìn bốn phía có chút mất hứng, còn những
người ngồi trong đại sảnh thì nhìn nàng không chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy
si mê, không ai thèm liếc nhìn Thanh Liên bên cạnh nàng lấy một cái, cho dù có thì cũng là ánh mắt tức tối và ghen tỵ, một nam nhân bình thường
thế mà lại được làm bạn bên cạnh mỹ nhân, mà bọn họ tự nhân phong lưu
tiêu sái hơn hắn nhiều lại không nhận được dù chỉ là một cái liếc mắt
của mỹ nhân.
” Chưởng quầy,đem thức ăn ngon lên phòng của ta đi”. Bảo Bảo ngày hôm qua đều tập trung vào nụ cười của Thanh Liên nên không để ý đến những
người chung quanh, bây giờ nhìn thấy biểu tình của bọn họ thì có chút
không vui.
Đám người này si mê nhìn nàng thì cũng thôi đi, thế nhưng còn dám
dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Thanh Liên của nàng, không biết rằng bọn
họ còn không bằng nửa cộng tóc của Thanh Liên, nàng hận không thể móc
hết mắt của bọn họ ra.
Thanh Liên tất nhiên là nhìn ra nàng bất bình thay cho hắn, nên vội
nắm lấy tay nàng “ trở về phòng đi, lát nữa thức ăn sẽ được đưa tới”
Bắc Dao Bảo Bảo tâm không cam lòng không nguyện bị Thanh Liên kéo về
phòng, dùng sức đánh lên bàn một cái “ bọ họ là cái thá gì chứ, dám dùng ánh mắt như thế nhìn ngươi?”
Tuy rằng nàng không muốn mỹ mạo của Thanh Liên bị người khác mơ ước
nên mới muốn hắn biến hình thành tầm thường nhưng nàng cũng không muốn
vì vậy mà hắn phải chịu nhục, mà mấy tên chết tiệt kia dám nhìn Thanh
Liên của nàng như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bực mình, muốn đi ra
ngoài giáo huấn bọn họ một chút.
Thanh Liên buồn cười nhìn nàng đang phá hỏa, vội giữ chặt nàng “ Bảo
Bảo, mắt là của người ta, lúc trước ngươi khuyên Ảnh Nhiên không nên để ý tới cái nhìn của người khác, sao chỉ mới chớp mắt đã không làm được như lời ngươi nói chứ? Huống chi, thích cái đẹp là khuynh hướng tự nhiên
của con người, ngươi lại xinh đẹp như thế, đứng bên cạnh một người bình
thường như ta thì không đúng chút nào, cho nên người ta ghen tỵ cũng
phải thôi”
“Ai nói ngươi bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi chính
là không bình thường cho nên ta mới lo lắng, ta..” Bảo Bảo lập tức phản
bác.
” Ta biết, ngươi biết, nhưng những người dưới lầu kia không biết đúng không? được rồi, một lát ăn điểm tâm xong, chờ Ảnh Nhiên trở về, ngươi
cũng nên biến thành bình thường một chút để tránh bị chú ý, thì sẽ không phải để ý người ta nhìn thế nào”
“Được, nhưng ta vẫn nuốt không trôi cơm giận này, như thế nào cũng
nghĩ phải giáo huấn bọn họ một chút mới tốt”. Người nàng cẩn thận thủ
hộ, quý trọng không hết thì dựa vào cái gì mà đám người kia lại dám xem
thường, Bảo Bảo cảm thấy do mình suy nghĩ không chu đáo nên mới làm
Thanh Liên bị ủy khuất, vẫn không cam lòng.
“Ngươi nếu muốn vì ta trút giận cũng có thể nhưng phải đúng mực, đừng làm lớn chuyện, chuyện của Liễu Song Vân còn chưa có giải quyết xong
a”. Thanh Liên đã hiểu chút ít tính cách của nàng, nếu không để nàng
phát tiết thì chắc chắn nàng sẽ vụng trộm chỉnh ác đám người kia, chi
bằng hào phóng cho nàng trút giận, nhưng không quên nhắc nàng phải chú ý đúng mực đừng gây lớn chuyện.
” Ân! Ta đã biết! Thanh Liên, thực xin lỗi!” Bảo Bảo cầm hai tay của hắn, nói lời xin lỗi
” Ngốc Bảo Bảo!” Thanh Liên mỉm cười, lại một lần nữa thành công làm cho Bắc Dao Bảo Bảo bị lạc vào nụ cười của hắn.
Không ai nghĩ phiền toái lại tới
nhanh như vậy, Bảo Bảo và Thanh Liên còn chưa ăn sáng xong, nói chính
xác thì là Bảo Bảo ăn còn Thanh Liên ở bên bồi tiếp, nhìn nàng